Chương 218: Chạy mất tăm
Chương 218: Chạy mất tăm
Chương 218: Chạy mất tăm
Dịch: Athox
๑ ๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑ ๑
"Quỷ Soái phương Nam, Đỗ Tử Nhân." Hải lão đại cười khẽ, "Ngươi tới thật đúng lúc.”
Đỗ Tử Nhân nhẹ nhàng nâng thanh kiếm tàn tạ trong tay, trực tiếp ép con rối đế vương phải xoay người lui về phía sau vài bước. Hắn hơi nghiêng đầu, nhìn sang về phía Hải lão đại ở bên cạnh. Đỗ Tử Nhân đeo mặt nạ màu đồng cổ, giọng nói rất trầm: "Hải lão đại, sao mỗi khi trong Uổng Tử Thành có gió thổi cỏ lay là lại thấy bóng dáng nhà ngươi?"
Hải lão đại cười ha hả: "Bởi vì ta là người thích xem chuyện náo nhiệt. Nơi nào có náo nhiệt thì nơi đó có ta."
"Con rối đế vương này, ta đã quyết định thu nó về phủ Nam Quỷ Soái. Cuộc vui này đến đây cũng nên dừng lại thôi." Giọng nói của Đỗ Tử Nhân mang vẻ đe dọa.
"Ta đồng ý, nhưng hình như hắn còn chưa định đồng ý." Hải lão đại đáp.
Mới vừa nói xong, một cơn cuồng phong đột nhiên ập tới, con rối đế vương giơ nắm đấm khổng lồ của mình lên đấm xuống, chỉ trong nháy mắt khắp nơi đều là bụi mù.
Hải Thanh Mạc sửng sốt: "Quỷ Soái kia chắc đã bị quyền này đập thành thịt nát rồi."
Hải lão đại nói đầy ẩn ý: "Đỗ quỷ soái, Đỗ quỷ soái, quá coi thường người khác, có lẽ sẽ phải trả giá rất đắt đấy."
"Nhiều chuyện." Một tiếng quát vang lên, sau đó chỉ thấy một bóng người lập tức từ dưới đất bay lên, hắn nhảy lên không trung, vung kiếm trong tay, đánh trúng sau lưng con rối đế vương. Con rối đế vương kêu thảm thiết một tiếng, quay đầu lại là xuất quyền đánh ra.
Đỗ Tử Nhân trên không trung nhanh chóng né tránh quyền đấm này, ngay sau đó lại vung một kiếm khác, đánh trúng hai tay con rối đế vương. Tiếp theo đó, hắn lợi dụng thế rơi của mình, vung thanh trọng kiếm, chém về phía hai chân của con rối đế vương.
Tuy lúc này Hải Thanh Mạc đã bị hủy Linh Hải, không thể giao chiến với người khác như một kiếm thuật sư, nhưng gã vẫn rất nhạy bén đối với kiếm thuật. Gã hì thầm nói: "Kiếm thuật thật cường đại. Cho dù là trước khi bị thương trước, kiếm thuật của ta cũng không thể sánh bằng hắn."
Lục gia hừ lạnh nói: "Hắn là một trong Ngũ Phương Quỷ Soái, trong Uổng Tử thành chỉ đứng sau Quỷ Vương, nếu đặt trong nhân giới của ngươi, hắn chính là chưởng môn một phái, đương nhiên khó đối phó rồi.”
Đỗ Tử Nhân thu kiếm lui lại bên cạnh Hải lão đại, hạ giọng nói: "Tuy là con rối đế vương trăm năm khó gặp, nhưng người luyện chế trình độ quá kém, chỉ là loại tốt mã dẻ cùi."
"Nói cũng đúng, cho nên cần người như ta ra tay mới không phí phạm." Hải lão đại nói.
"Hải lão đại." Đỗ Tử Nhân trực tiếp vung kiếm chỉ về phía cô, "Hình như ngươi nghe mà chưa hiểu nhỉ, bây giờ nó đã là đồ của phủ Quỷ Soái Nam chúng ta."
"Ai da ai da, cố ý nhấn mạnh một chữ 'Nam'. cơ đấy Sao nào? Không muốn chia sẻ với người khác à?" Hải lão đại nhếch môi cười, sau đó tung người nhảy về phía sau, "Tiểu tử, dùng tất cả mọi cách của ngươi cuốn lấy hắn cho ta. Ta sẽ nhận ngươi làm tiểu đệ của ta."
"Đừng để ý đến cô ta!" Lục gia vội vàng nhắc nhở.
"Tuân mệnh!" Mạc Hải Thanh không hề do dự đáp ứng, vung cánh tay phải, xung quanh con mắt cũng xuất hiện bùa chú quỷ dị. Gã nhanh chóng lao tới trước mặt Đỗ Tử Nhân, xuất quyền đánh trúng ngực hắn, quyền này mang uy lực cực lớn, thậm chí đánh cho vị Quỷ Soái thực lực cường đại này lùi liền ba bước.
Đỗ Tử Nhân nghi hoặc nói: "Ngươi là ai? Sao ta chưa từng gặp ngươi."
"Vừa mới vào Uổng Tử thành, sau này sẽ là thủ hạ của Hải lão đại." Mạc Hải Thanh nói. "Quỷ Soái đại nhân, xin chỉ giáo."
"Ngươi muốn chết à." Đỗ Tử Nhân vung kiếm trong tay trực tiếp bổ xuống, hai tay Mạc Hải Thanh khép lại thành hình chữ thập, kẹp lấy thân kiếm, một luồng kiếm khí mạnh mẽ đã thổi bay y phục của gã. Gã cắn chặt răng, khóe miệng chảy ra một tia máu tươi.
Giọng nói của Lục gia đã mamg vẻ tức giận: "Rốt cuộc vì sao ngươi cứ nhất quyết đòi giúp cái gã kia!"
"Bởi vì, chúng ta là người một nhà." Mạc Hải Thanh giơ tay phải lên, một luồng khí đen bốc lên, tấn công hướng về Đỗ Tử Nhân.
Đỗ Tử Nhân vung kiếm chống đỡ, trong lòng không khỏi hoang mang, nếu ai có thực lực nhiệm vụ muốn vào Uổng Tử thành, Ngũ Phương Quỷ Soái chúng ta phải được biết từ trước mới phải. Xem ra vị khách không mời mà đến này cũng giống như con rối đế vương kia cũng như vậy, đều là thông qua một số pháp trận kỳ môn không thể dự đoán trước để tiến vào đây. Hơn nữa nhìn cái phù lục kỳ quái trên trán gã, chắc là sử dụng một loại chú pháp kỳ dị nào đó.
Hắn trầm giọng nói: "Tiểu huynh đệ ngươi là ai? Với tài năng của ngươi muốn tiến vào Uổng Tử thành, chắc chắn sẽ được đón nhận như khách quý. Thậm chí ta có thể đưa ngươi tới gặp mặt Quỷ Vương, ngài ấy rất coi trọng người tài, được Quỷ Vương quan tâm, chẳng tốt hơn đi theo cái loại liều mạng này à?"
"Đây là Uổng Tử thành. Trong Uổng Tử thành này mà còn được gọi là loại liều mạng." Mạc Hải Thanh nhẹ nhàng mỉm cười, "Xem ra ta đã chọn đúng người rồi."
Hải lão đại nhẹ nghe bên này trò chuyện, lại khẽ lắc đầu: "Đúng là một tiểu tử thú vị, chỉ tiếc là ta thường khiến người khác đau lòng."
Cô lập tức liếc mắt con rối đế vương nằm bất động trên mặt đất. Đôi mắt của con rối đế vương dần khôi phục chút ít ý thức, hắn nhìn Hải lão đại, khẽ há miệng: "Đau quá... Ta đau quá..."
"Yên tâm, lần này ta sẽ không làm ngươi thất vọng." Hải lão đại bước tới, nhẹ nhàng vuốt ve cái đầu của con rối đế vương, một luồng sáng đỏ bắt đầu lan tỏa. Cuối cùng con rối đế vương ngừng kêu rên, sau đó từ từ nhắm mắt lại. Thân hình nó không ngừng thu nhỏ, chẳng mấy chốc đã hóa thành hình dáng của một nam tử bình thường, nhưng vẫn không dừng lại, tiếp tục co nhỏ, cuối cùng chỉ còn lớn bằng một quả hồ lô. Hải lão đại tháo dây lưng, trực tiếp buộc hắn vào người mình. Cô quay đầu sang nhìn qua hai người đang chiến đấu kịch liệt, bỗng dưng xoay người lại.
Hải Thanh Mạc dùng hết sức mình để kích hoạt Huyết Chú chống lại Đỗ Tử Nhân, tới giờ đã kiệt sức, chỉ cảm thấy xương cốt trên người như bị kiếm khí mạnh mẽ của Đỗ Tử Nhân đập nát, chẳng qua nhờ vào sức mạnh tinh thần hùng hồn mà Huyết Chú mang tới nên mới cố gắng chống cự được. Gã liếc mắt thấy Hải lão đại đã lấy được con rối đế vương, bèn vội vàng quay đầu lại hỏi: "Lão đại, có phải ta đã hoàn thành sứ mệnh của mình rồi không?"
Nghe vậy, Hải lão đại quay người lại chắp tay, giọng nói mang theo một chút áy náy: "Tiểu huynh đệ, thực ra từ trước tới giờ ta luôn tự mình làm việc, không có tiểu đệ nào bên cạnh. Ta đã lừa ngươi."
"Sau này ngươi cứ theo Đỗ Quỷ Soái là được! Hẹn ngày khác chúng ta gặp lại!" Hải lão đại vung tay, trước mặt xuất hiện một vòng xoáy xoáy đen, cô đứng dậy chuẩn bị bước vào vòng xoáy kia.
Hải Thanh Mạc đầu óc choáng váng, gã cười khổ: "Ta phải biết sớm hơn mới đúng. Ta đã gặp cô lúc còn trẻ mà."
"Dừng lại!" Đỗ Tử Nhân gầm lên một tiếng, cầm kiếm đuổi theo. Hải Thanh Mạc nhìn về phía Minh gia lão đại, đột nhiên la lớn: "Ta tên là Hải Thanh. . . ."
"Hả?" Minh gia lão đại ngỡ ngàng, nhưng chưa kịp nghe thấy từ cuối cùng thì bóng dáng của cô đã biến mất trong vòng xoáy màu đen kia, tiếu đó vòng xoáy đen không còn tung tích.
Đỗ Tử Nhân chậm mất một bước, phẫn nộ cắm thanh trọng kiếm xuống đất, quay đầu lại trợn mắt nhìn Hải Thanh Mạc.
Lúc này bùa chú trên người Hải Thanh Mạc đã mờ đi, thời gian của Huyết Chú đã đến hồi kết, gã nở nụ cười sầu thảm: "Cái này... Đại ca. Ta có thể tham gia phủ Quỷ Soái của các ngươi được không?"