Chương 219: Tinh vệ hóa hồn
Chương 219: Tinh vệ hóa hồn
Chương 219: Tinh vệ hóa hồn
Dịch: Athox
๑ ๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑ ๑
"Ngươi vừa nói tên ngươi là gì?" Đỗ Tử Nhân nhấc thanh trọng kiếm lên vai, con rắn quấn quanh chân hắn trườn từ đùi xuống, bò đến trước mặt Hải Thanh Mạc, ngẩng đầu lên, lè ra lưỡi rắn đầy u ám.
Hải Thanh Mạc liếm môi: "Ta tên là Hải Thanh Ngôn."
Con rắn cạp nong đột nhiên phát ra tiếng người: "Hắn nói dối."
Hải Thanh Mạc giật mình: "Xà huynh, ngươi đừng có nói lung tung."
Rắn cạp nong lại mở miệng: "Xương trên người hắn sắp gãy hết rồi."
Hải Thanh Mạc tức giận đáp: "Thế thì tối nay ăn canh rắn, bồi bổ cơ thể!"
Đỗ Tử Nhân vung trường kiếm trong tay: "Ăn hắn đi."
Rắn cạp nong lập tức nhảy lên, chỉ trong nháy mắt mà toàn bộ thân hình đã lớn gấp mười, há to cái miệng đỏ rực như máu, nhe răng nanh sắc nhọn cắn thẳng tới vai Hải Thanh Mạc.
"Lục gia!" Hải Thanh Mạc chỉ có thể mở miệng cầu cứu.
Trước mắt hiện lên một tia sáng lạnh lẽo, một lưỡi hái rơi xuống đất, trực tiếp chặt đầu con rắn cạp nong. Đỗ Tử Nhân tức giận gầm lên: "Ai!"
Hai bóng người một đen một trắng lạnh lẽo không chút tiếng động hạ xuống phía sau Đỗ Tử Nhân. Người mặc áo đen cầm đoản đao trong tay, đâm thẳng qua người Đỗ Tử Nhân, hắn cười gằn nói: "Là ông nội ngươi."
Thần sắc Đỗ Tử Nhân hơi đổi, nói: "Là khách từ Hoàng Tuyền đến à, sao nào? Mấy vị Diêm Vương kia không nhịn được nữa à?"
Người đen thu hồi đoản đao, giơ chân đá thân thể Đỗ Tử Nhân ra xa: "Chỉ tiếc là người của Uổng Tử Thành chết đi lần nữa thì sẽ hồn phi phách tán, nếu không ngươi có thể tự mình đến Diêm La điện hỏi thử."
Đỗ Tử Nhân hừ lạnh một tiếng, ngã xuống đất, cơ thể lập tức biến thành một đống bùn đen. Người đen nhíu mày, người trắng bên cạnh nói: "Ngươi kinh ngạc cái gì? Đương nhiên đây là thế thân. Chal ngươi tưởng mình có thể giết được Ngũ Phương Quỷ Soái?"
Người đen ngượng ngùng gãi đầu: "Còn đang mong nhận được công lớn, lúc về đỡ bị trách phạt."
Hải Thanh Mạc nhìn hai người đen trắng trước mặt, tuy đã đổi lại trang phục, gương mặt cũng được điều chỉnh, nhưng gã vẫn nhận ra: "Huynh đệ Hắc Bạch Quỷ Sai"
Hắc Vô Thường hai tay chắp lại, bất đắc dĩ nói: "Huynh đệ, giọng điệu của ngươi lúc nào cũng như kiểu chúng ta rất thân thiết vậy, ngoại trừ ngươi là con trai của Tích Quy ra thì chúng ta đã từng gặp nhau ở đâu à?"
"Chúng ta từng gặp, năm xưa..." Hải Thanh Mạc mới nói được nửa chừng lại đột nhiên lắc đầu, "Không đúng, đó là ảo ảnh của riêng ta. Có thể nói là ta từng gặp các ngươi, nhưng các ngươi chưa từng gặp ta."
Hắc Vô Thường quay đầu sang hỏi Bạch Vô Thường: "Ngươi có hiểu không?"
Bạch Vô Thường nhìn lên bầu trời: "Ta cảm thấy bây giờ chuyện này không quan trọng."
"Thế cái gì mới quan trọng?" Hắc Vô Thường không hiểu.
Hải Thanh Mạc theo ánh mắt hắn nhìn lên trời, hạ giọng nói: "Đúng là bây giờ chuyện này không hề quan trọng."
"Trên trời có cái gì à?" Hắc Vô Thường cũng ngẩng đầu nhìn lên, thần sắc lập tức đại biến, "Làm sao lại có nhiều Tinh Vệ như vậy."
"Đây chính là thần điểu Tinh Vệ trong truyền thuyết." Hải Thanh Mạc cảm thán, "Quả nhiên đúng như trong truyền thuyết, hình dạng thực sự rất đẹp đẽ."
"Thần điểu cái gì, đây là quỷ điểu." Hắc Vô Thường cúi đầu, thở dài, "Hết rồi, không còn kịp nữa."
Hải Thanh Mạc cảm giác dưới chân mát lạnh, cúi đầu xem thử thì thấy dòng nước không ngừng phun trào dưới mặt đất, chỉ trong tích tắc đã lan tới mắt cá chân gã. Gã hít một hơi, ngửi thấy mùi tanh của biển, nghi hoặc hỏi: "Chẳng lẽ đây là biển?"
"Đúng, rất nhanh thôi, ngươi sẽ chứng kiến cảnh tượng cực kỳ khủng khiếp." Bạch Vô Thường bình tĩnh đáp.
Hải Thanh Mạc còn chưa kịp trả lời đã thấy nước biển kia đột nhiên dâng lên, một con sóng đổ xuống, trực tiếp cuốn ba người họ vào biển lớn. Cũng may đối với những người tu hành như họ thì rơi vào biển rộng không phải là chuyện lớn, gã chỉ cần vẽ một bùa chú trên cổ mình là có thể hít thở tự do Có điều, khi Hải Thanh Mạc mở mắt ra, toàn thân gã đột nhiên run lên một cái.
Dưới nước biển, xung quanh là những u hồn tóc dài áo trắng lơ lửng, mỗi u hồn đều không nhìn rõ gương mặt, nhưng không khí âm u khiến người ta không rét mà run.
Theo tiếng rầm rầm bên trên vọng lại, những u hồn áo trắng tóc dài càng ngày càng nhiều.
"Đó là những Tinh Vệ, bọn họ rơi vào biển biến thành thủy quỷ." Hắc Vô Thường giải thích, "Chúng ta gặp rắc rối lớn rồi."
๑ ๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑ ๑
Quân Kiến sơn.
Một nữ nhân mặc đồ màu trắng đi dọc theo con đường núi, bên hông cô đeo một thanh trường kiếm, trên bộ đồ trắng có thêu hình bát quái lớn, toát lên phong phạm cao thủ trẻ tuổi. Thế nhưng, trái ngược với phong thái trên người lại là tay phải của cô gái đang cầm một chiếc bánh nướng, đi mấy bước là cô nàng lại ăn một miếng, thậm chí đôi khi còn dừng lại để thưởng thức liên tiếp vài miếng. Chẳng mấy chốc, cô nàng đã ăn hết chiếc bánh, lau miệng một cái, có vẻ vẫn còn thèm thuồng. Cô nàng đi tới một tảng đá khắc chữ "Quân Kiến sơn", nhưng lúc bước tiếp về phía trước lại bị một lớp bức bình phong vô hình đẩy trở lại.
Cô gái khẽ mỉm cười: "Ồ? Đại trận hộ sơn à?"
Cô rút thanh kiếm bên hông ra, không chút do dự vung kiếm chém kiếm xuống, nhưng kiếm khí gặp phải bình phong là bị đẩy ngược trở lại, ép cô gái phải lùi lại phía sau vài bước. Cô hạ giọng nói: "Hóa ra không thể dùng sức mạnh để xuyên qua pháp trận này."
Cô gái nắm chặt thanh kiếm, nhắm mắt lại hít một hơi sâu, sau đó lại vung ra một luồng kiếm khí. Luồng kiếm khí này gặp bức bình phong cũng không tiến lên mà chỉ lượn vòng quanh nó. Cô gái đi từng bước nhẹ nhàng, dưới chân cũng dần dần hiện lên hình bát quái. Tiếp theo, luồng kiếm khí kia chia thành hai, một luồng màu đỏ, một luồng màu xanh lam, bắt đầu di chuyển chậm rãi trên bình phong vô hình, cuối cùng cũng hóa thành một hình bát quái.
Cô gái dừng bước, vung trường kiếm lên: "Đi!"
Kiếm khí một cách trực tiếp xuyên thủng lớp bức bình phong, trong khoảnh khắc toàn bộ Quân Kiến sơn như có một cơn gió nhẹ lướt qua.
Lý Đào Hoa đang Lý Đào Hoa kiếm ở Cửu Long Nhai, xoay người lại, chợt thấy gió nhẹ lướt qua mặt. Cô hơi ngạc nhiên, thì thầm: "Một luồng kiếm khí rất mạnh."
Kiếm tướng quân bên cạnh gật đầu phán: "Đúng là rất mạnh, nhìn kiếm ý kia, chắc là đến từ Thái Ất phái."
"Đi xem thửu." Lý Đào Hoa quay người bỏ đi.
Cô gái đứng trước sơn môn, nhẹ nhàng gảy thanh kiếm trên tay một cái, nhìn lớp bức bình phong chưa hề lay chuyển phía trước , bất đắc dĩ nói: "Lấy cương khắc cương, lấy nhu khắc nhu, trận pháp hộ sơn này cũng mang chút huyền bí đây."
"Thái Ất phái, Nam Môn Thư An." Một cô gái gương mặt dịu dàng xinh đẹp với mái tóc dài được thắt lên, từ trên núi chậm rãi bước xuống, "Lưỡng Nghi kiếm pháp vừa rồi rất cao minh. Chỉ tiếc là, đại trận hộ sơn của Quân Kiến Sơn, chính là do sư tổ thế hệ đầu tiên của chúng ta bố trí, cho dù là chưởng môn của Thái Ất phái của ngươi đích thân đến, cũng không cách nào phá trận đi vào.”
Hóa ra người này chính là Nam Môn Thư An có đôi chút liên quan đến Hải Thanh Mạc. Cô thu kiếm lại, thi lễ với cô gái trước mặt: "Xin hỏi vị tiền bối này là?"
Cô gái kia mỉm cười: "Ta gọi là A Cửu, tạm thời là người trông coi Quân Kiến sơn." Sau câu nói đó, A Cửu nhẹ nhàng vẫy tay áo một cái, trận pháp hộ sơn tan biến.
Nam Môn Thư An nhoẻn miệng cười, lập tức bước chân vào Quân Kiến sơn. Cô cười hỏi: "Gần đây Hải Thanh Mạc có ở trên núi không?"
"Người phương nào tìm tiểu sư huynh của ta?" Một tiếng quát khẽ từ xa vọng lại, hai người đồng thời quay đầu, chỉ thấy một cô gái trẻ tuổi cầm kiếm hạ xuống, chính là Lý Đào Hoa.
Nam Môn Thư An cười nói: "Hóa ra là Đào Hoa muội muội."
Lý Đào Hoa định thần nhìn lại, nhướn mày: "Ngươi là ai?"
Nam Môn Thư An khóe miệng giật giật: "Quên ta rồi à?"
Lý Đào Hoa lại quan sát thêm một lúc, đột nhiên nhận ra: "Nam Môn Thư An, thiên tài trẻ tuổi của Thái Ất phái, bạn tốt của tiểu sư huynh ta."
Nam Môn Thư An gật đầu nói: "Chính xác, chính xác, đó chính là ta."
"Ngươi béo lên đấy." Lý Đào Hoa nói thẳng thừng.
Nam Môn Thư An gãi gãi đầu: "Đúng vậy. Gần đây ăn hơi nhiều, nên sư phụ đuổi ta xuống núi rèn luyện, bảo ta rời núi học hỏi thêm kinh nghiệm, còn nói xuống núi một phen, chịu khổ một chút, có thể sẽ gầy trở lại.”'
Lý Đào Hoa thu kiếm, hỏi: "Cho nên mới đến Quân Kiến sơn chúng ta à? Ngươi tìm tiểu sư huynh có chuyện gì, muốn chăng muốn so tài với hắn à?"
Nam Môn Thư An lắc đầu: "Ta không thích đánh nhau với người khác."
Lý Đào Hoa khó hiểu: "Vậy ngươi tìm hắn làm gì?"
Nam Môn Thư An tươi cười: "Ta muốn ăn món cá nướng của hắn."
Nghe câu này, Lý Đào Hoa và A Cửu nhìn nhau, đều không biết nên trả lời thế nào. A Cửu lên tiếng: "Tiếc là bây Thanh Mạc không ở trên núi. Chẳng lẽ Nam Môn cô nương không nghe được tin đồn gì ở Thái Ất phái à?"
Nam Môn Thư An trợn tròn hai mắt: "Không có."
"Lên núi trò chuyện." A Cửu khẽ thở dài một tiếng.
Quân Kiến sơn, Tiên Khứ các.
Nam Môn Thư An một tay cầm bánh hoa quế, một tay vỗ mạnh lên bàn: "Các ngươi gặp được nhiều chuyện nhiệm vụ ở Thần Đô thành, đúng là đáng tiếc, quá đáng tiếc. A Cửu tỷ tỷ, món bánh hoa quế này ngon quá. Ôi, biết thế ta theo các ngươi lang bạt từ lúc đó! Nếu có ta ở đó... ừm, có lẽ cũng không thay đổi được gì."
Lý Đào Hoa bất đắc dĩ nói: "Cho nên Nam Môn cô nương tới chỗ khác rèn luyện trước đã. Sắp tới ta cũng muốn xuống núi, ta định tới Khán Dần thành tìm kiếm dấu vết của tiểu sư huynh.”
"Đi chỗ khác làm gì, đương nhiên là phải tới Khán Dần Thành chứ!" Nam Môn Thư An cất cao giọng nói. "Còn chỗ nào phù hợp hơn để rèn luyện lang bạt không?"
“Nhưng nơi đó cực kỳ nguy hiểm, cô nương không quen không biết với Quân Kiến sơn chúng ta.” Lý Đào Hoa khuyên khủ.
“Ta và Hải Thanh Mạc cũng coi như vào sinh ra tử cùng nhau.” Nam Môn Thư An đáp lời: “Hắn đã cứu ta, ta cũng giúp hắn một tay.”
Lý Đào Hoa gõ nhẹ tay lên mặt bàn: “Cô nương, không phải cô mến tiểu sư huynh của ta đấy chứ?”
Nam Môn Thư An hé miệng cười, để lộ hai lúm đồng tiền: “Tiểu Đào Hoa, cô có mến tiểu sư huynh của cô không?”
Lý Đào Hoa lắc đầu: “Đương nhiên là không.”
Nam Môn Thư An lại cắn một miếng bánh hoa quế: “Thế thì ta không nói cho cô.”