Chương 221: Tiểu Lý quan nhân
Chương 221: Tiểu Lý quan nhân
Chương 221: Tiểu Lý quan nhân
Dịch: Athox
๑ ๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑ ๑
Trên đường lớn vắng vẻ, một xe ngựa màu đen chạy vụt qua. Người đánh xe tay cầm roi ngựa, mặc áo khoác màu đen, mũ trùm đầu dày nặng che khuất gương mặt của hắn. Đột nhiên hắn kéo mạnh dây cương, chỉ nghe con quỷ mã gầm nhẹ một tiếng sau đó nó dừng lại trên đường.
Phía trước xe ngựa xuất hiện sáu người mặc trắng, chân họ đều cách mặt đất hai ba tấc, lơ lửng giữa không trung. Thấy con quỷ mã dừng lại, bọn họ lập tức bay về phía này. Người áo trắng dẫn đầu hạ giọng nói: "Người từ đâu tới."
"Thiên Khư các, Mã Tướng." Người đánh xe trầm giọng nói, "Phụng lệnh đến Khán Dần thành, vận chuyển xác sống đến Tân Nhạc lâu."
Người áo trắng dẫn đầu đột nhiên hít một hơi, giọng nói bỗng có thêm vẻ tham lam: "Xác sống ư. Quả thật mùi vị quyến rũ."
Mã Tướng mỉm cười: "Chỗ này là để chuyển đến Tân Nhạc lâu."
"Định lôi tên tuổi của Lý lâu chủ ra ép chúng ta à?" Kẻ cầm đầu trong đám người áo trắng bay tới bên xe ngựa, vươn tay ra muốn kéo rèm xe.
Mã Tướng vung roi ngựa, ngăn cánh tay hắn lại: "Ngươi có chắc là mình muốn đi vào không?"
"Bởi vì ta ngửi thấy một chút, mùi vị của người tu hành." Bóng dáng người áo trắng đột nhiên biến thành hư không, xuyên thẳng qua tay Mã Tướng, lặng lẽ không chút tiếng động lọt vào trong xe ngựa.
Đám người áo trắng khác đều bay đến bên Mã Tướng, hắc khí lượn lờ trong tay, dáng vẻ như có thể ra tay bất cứ lúc nào.
Mã Tướng khẽ nhíu mày, tuy nắm chặt roi ngựa, nhưng cuối cùng lại không nói gì cả.
Người áo trắng bồng bềnh lướt một vòng bên trong thùng xe, liếc nhìn cô gái mặc áo đỏ, hắn thản nhiên hạ xuống trước mặt cô, sau đó tựa lưng ngồi xuống.
Trong xe ngựa, vốn đã ngồi đầy người, không còn chỗ trống, nhưng sau khi người mặc trắng tựa lưng, bóng dáng hắn lại trùng khớp với thân hình xác sống của một thư sinh ngồi phía sau, hắn mở miệng nói chuyện, không ngờ cũng là thư sinh kia mở miệng: "Cô nương, là người tu hành.”
Cô gái áo đỏ ngồi đối diện người áo trắng đương nhiên chính là Hồng Niệm đang muốn tới Khán Dần thành tìm Hải Thanh Mạc. Nghe người này nói vậy, cô chậm rãi mở mắt: "Vậy thì sao?”
Người áo trắng cười hỏi: "Xin hỏi cô nương cảnh giới ra sao?"
Hồng Niệm im lặng một lúc, đột nhiên giơ tay lên.
Một luồng áp lực mạnh mẽ từ trên trời giáng xuống. Bên ngoài xe ngựa chỉ nghe "ầm" một tiếng, năm người áo trắng đều bị đánh nằm sõng soài trên mặt đất, mấy kẻ cố gắng muốn bò dậy, nhưng lại nghe thấy tiếng linh mạch gãy vỡ từ trên người mình. Bộ áo khoác màu đen của Mã Tướng phất phới theo làn giết ió, để lộ đôi mắt âm trầm lạnh lẽo, hắn hạ giọng nói: “Thiếu chủ chưa từng cho ta biết, chuyến đi lần này lại có một vị tiểu tông sư.”
"Huyền Tâm cảnh đỉnh phong, có thể lên Địa cảnh." Người áo trắng ngồi trước mặt Hồng Niệm cười lạnh một tiếng. "Khẩu vị của Tân Nhạc lâu khẩu càng ngày càng lớn."
Hồng Niệm thở khẽ thở dài: "Biết mình không thắng nổi, sao lại cố chống cự?"
Người áo trắng nói đầy ẩn ý: "Ngươi tự tin quá nhỉ."
Hồng Niệm lật tay phải, một luồng niệm lực đánh về phía người áo trắng, sau đó chỉ nghe một tiếng hét trầm trầm, hư ảnh người áo trắng bỗng bay ra từ thân thể thư sinh kia, nằm sõng soài trên mặt đất. Hồng Niệm đạp một chân lên lưng hắn, trực tiếp đè hắn xuống. Người áo trắng kia không có thực thể, chân của Hồng Niệm còn cách hắn khoảng hai ba tấc, nhưng trong lúc niệm lực lưu chuyển, có tử khí mờ nhạt bốc lên.
Hồng Niệm lạnh lùng nói: "Đã nói rồi, đừng cố chống cự."
Giọng nói của Mã Tướng vang lên bên ngoài: "Vị này là khách của lâu chủ Tân Nhạc lâu, mong quỷ sai đừng trách móc. Cô nương, xin hãy ngừng tay."
Hồng Niệm đột nhiên vong tay, trực tiếp ném người áo trắng kia ra khỏi xe, sau đó nhấc tay phải, áp lực bao quanh xe ngựa cũng theo đó tan biến. Người áo trắng dẫn đầu rơi ra bên ngoài, thân hình đột nhiên trôi về phía sau vài chục trượng. Hắn hừ lạnh một tiếng, quay người bỏ đi, năm người áo trắng khác cũng vội vàng theo sau.
Mã Tướng trầm giọng nói: "Cô nương, hành động vừa rồi của cô rất nguy hiểm."
"Hắn đã nhận ra ta không phải là xác sống thông thường, lúc này buộc phải thể hiện thực lực thật sự của mình ra, chỉ cần đủ mạnh là có thể khiến hắn hoảng sợ." Hồng Niệm đáp lại, "Cho dù là trong nhân gian hay là trong quỷ đạo, pháp tắc thông dụng cũng giống nhau thôi. Ai cũng ức hiếp kẻ yếu, sợ hãi kẻ mạnh. Về phía rồi ta chỉ thể hiện thực lực Huyền Tâm cảnh đỉnh phong, bọn họ không chỉ không dám chặn đường, thậm chí sau khi chúng ta vào thành cũng không dám nhiều lời. Dù sao thì mời một tiểu tông sư Huyền Tâm đỉnh phong vào Khán Dần thành là trọng tội, Lý lâu chủ của Tân Nhạc lâu đã làm như vậy chắc chắn có mưu đồ rất lớn. Những nhân vật nhỏ bé như họ sao dám dính líu vào việc này?"
Mã Tướng cảm khái nói: "Không ngờ cô nương suy xét tính người rõ ràng như vậy."
"Từ khi còn nhỏ ta đã chứng kiến cả nhà bị sát hại, gia sản bị tịch thu, lớn lên dưới trướng Cửu Thiên Tuế trong Thần Đô thành, đã sớm quen với rất nhiều chuyện. Khán Dần thành được coi là nơi mà người và quỷ cùng sinh sống, khủng khiếp dị thường, nhưng theo ta thấy, so với Thần Đô thành cất bước cũng gian nan, chút âm u quỷ dị này có thể nói là không đáng nhắc tới." Hồng Niệm lạnh lùng nói, "Đi thôi."
Mã Tướng kéo mũ trùm đầu, vung mạnh roi ngựa, lái cỗ xe đã chạy vào Khán Dần thành, suốt cả quãng đường không ai ngăn cản. Mã Tướng xe nhẹ đường quen, sau nửa canh giờ đi lại trong thành, cuối cùng dừng lại trước một toà lầu các vàng son lộng lẫy. Trong không khí âm u lạnh lẽo của thành Khán Dần, tòa lầu các hoa mỹ này dường như hoàn toàn không hợp. Thế nhưng, tấm biển đen ghi chữ đỏ "Tân Nhạc Lâu" vẫn khiến những ai nhìn thoáng qua không rét mà run.
Một nam nhân tuấn tú, mặc trang phục quan triều hình hạc trắng đứng ở cửa. Thấy Mã Tướng, hắn chắp tay hành lễ: "Mã huynh, lại gặp mặt rồi."
Mã dừng xe, chắp tay đáp lại: "Tiểu Lý quan nhân, người mà Lý lâu chủ yêu cầu ta chở đến, ta đã đưa đến rồi."
"Được rồi, sau khi dỡ hàng, Mã huynh theo ta đến phòng thu chi nhận linh thạch." Tiểu Lý quan nhân trả lời.
Mã lắc đầu: "Thù lao lần này không phải linh thạch, thiếu các chủ của chúng ta đã thương lượng với Lý lâu chủ rồi, có điều chuyện làm ăn cụ thể ra sao thì không phải do ta bàn."
Tiểu Lý quan nhân nhíu mày: "Ồ? Vậy ai nào đến bàn bạc, chẳng lẽ là thiếu các chủ tự tới đây?"
"Ta sẽ bàn." Hồng Niệm bước xuống từ xe ngựa, ánh mắt đảo qua Tiểu Lý quan nhân.
Tiểu Lý quan nhân toàn thân run rẩy lùi lại một bước, con hạc trắng trên quan phục như sống lại, ngửa mặt lên trời kêu vang một tiếng. Hắn trầm giọng nói: “Linh phách của cô nương rất cường đại.”
Mã Tướng đẩy nhẹ Hồng Niệm vào trong Tân Nhạc lâu: “Kính xin Tiểu Lý quan nhân đưa cô nương này tới gặp lâu chủ. Thân phận ta thấp, không dám vào.”
“Cô nương, mời theo ta.” Tiểu Lý quan nhân mỉm cười, dẫn Hồng Niệm đi vào Tân Nhạc lâu.
Hồng Niệm tò mò hỏi: “Tiểu Lý quan nhân, vì sao ngươi lại mặc quan phục, trước đây ngươi làm quan bên Bắc Thần hay Nam Dạ?”
“Đều không phải. Y phục là của phụ thân ta, người từng làm quan ở Nam Dạ, cao tới nhất phẩm. Sau đó phạm tội, chúng ta bị chém đầu cả nhà, tịch thu gia sản. Ta mất đi nửa cái mạng, được người khác cứu ra, sau này tu hành Quỷ đạo, lưu lại trong Khán Dần thành, làm việc cho Lý lâu chủ của Tân Nhạc lâu.” Tiểu Lý quan nhân giải thích: “Cho nên ta mới được gọi là Tiểu Lý quan nhân.”
“Thế nào là mất đi nửa cái mạng?” Hồng Niệm hỏi.
Tiểu Lý quan nhân nở nụ cười gian xảo, đưa tay đặt lên đầu mình, sau đó đột nhiên nhấc lên, không ngờ lại tháo cả đầu mình ra, đặt lên tay: “Là thế này này.”
Hồng Niệm nhướn mày: “Thế mà vẫn sống được à?”
Tiểu Lý quan nhân giờ tay, đặt cái đầu của mình trở lại chỗ cũ: "Cái này là nhờ Lý lâu chủ."
Hồng Niệm tỏ vẻ khó hiểu: "Lý lâu chủ thần thông quảng đại lắm sao?"
"Nơi này là Khán Dần thành, có Hoàng Tuyền Cửu Đạo và chủ Thành chủ trấn thủ, nhưng Tân Nhạc lâu của chúng ta lại có thể một mình chống đỡ thế lực một phương. Ngươi nói xem Lý lâu chủ có thần thông quảng đại hay không?" Tiểu Lý quan nhân dẫn Hồng Niệm lên tầng ba, sau đó thấy một nữ nhân mặc trường bào màu tím đang đưa lưng về phía họ.
Tiểu Lý quan nhân cúi đầu nói, "Lâu chủ, khách đến rồi. Nghe nói thiếu các chủ của Thiên Khư các đã thông báo trước với ngài."
"Phải. Khách quý từ Thần Đô thành, nghĩa tử của Cửu Thiên Tuế Đoạn Ngôn." Lý lâu chủ xoay người, chỉ thấy bộ ngực mềm mại của cô để lộ phân nửa, đôi mắt càng tôn thêm vẻ quyến rũ. Cô nhìn Hồng Niệm một cái, sau đó nhíu mày, "Ồ? Hóa ra là nghĩa nữ, còn là một nghĩa nữ với dung nhan tuyệt thế nữ chứ."
Tiểu Lý quan nhân cười cười: "Vậy ra là Cửu Thiên Tuế Đoạn Ngôn."
Hồng Niệm tỏ vẻ khó hiểu: "Ngươi biết nghĩa phụ của ta?"
"Năm xưa phụ thân ta bị chính Đoạn Ngôn làm hại." Tiểu Lý quan nhân giọng điệu hờ hững, như thể đang nói về một việc không quá quan trọng.
Lý lâu chủ lười biếng vung tay: "Ra ngoài đi."
"Vâng." Tiểu Lý quan nhân chắp tay, sau đó lui xuống.
Lý lâu chủ từ từ bước tới: "Đã vào quỷ đạo thì phải quên đi chuyện ở nhân gian. Mấy thứ ân oán ấy ấy, trong mắt người tu Quỷ đạo, thật sự không đáng nhắc tới. Thiếu lâu chủ nói ngươi đến Khán Dần thành là để tìm người? Ngươi đang tìm ai vậy?"
"Hải Thanh Mạc, con trai của Thánh nữ Tích Quy." Hồng Niệm trả lời, "Có lẽ mấy tháng trước Khán Dần thành chủ đã đích thân đưa vào thành."
Lý lâu chủ mỉm cười dịu dàng: "Ta cũng đoán là hắn. Chỉ tiếc là, bây giờ hắn đã không còn ở Khán Dần thành."
Hồng Niệm khẽ nhướn mày: "Thế thì hắn đi đâu?"
Lý lâu chủ giơ ngón tay nhẹ nhàng chỉ xuống dưới: "Đương nhiên là, đã vào Hoàng Tuyền."