Chương 222: Huyết giá y
Chương 222: Huyết giá y
Chương 222: Huyết giá y
Dịch: Athox
๑ ๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑ ๑
Hồng Niệm biến sắc, một cơn gió mạnh thổi qua, làm rung chuyển mấy cửa sổ trong phòng, tạo ra tiếng động liên hồi.
"Hồn phách ly thể mà còn có uy lực như vậy." Lý lâu chủ nhẹ nhàng vuốt gò má, quan sát Hồng Niệm từ trên xuống dưới, "Cảnh giới của ngươi không thật không bình thường, nhưng thân phận lại càng không bình thường."
Hồng Niệm dồn nén lo lắng trong lòng, trầm giọng nói: "Hải Thanh Mạc, đã chết rồi à?"
"Nơi này là Khán Dần thành, là chỗ người và quỷ chung sống. Tại đây, không tồn tại cái gọi là sống hay chết." Lý lâu chủ cười nói, "Vì chỉ là qua một lằn ranh, có thể dễ dàng nghịch chuyển. Chẳng qua tiểu tình lang của ngươi chưa chết, mà là hắn tự mình chủ động đi vào Hoàng Tuyền."
Hồng Niệm cau mày phản bác: "Hắn không phải là tiểu tình lang của ta."
"Ta biết, ta biết." Lý lâu chủ nhẹ nhàng xoa xoa nửa bầu ngực mềm mại để lộ khỏi áo, "Bết cả mà, biết cả mà."
Hồng Niệm tiến thêm một bước: "Lý lâu chủ, ta đến đây để bàn chuyện làm ăn với ngươi, không phải để tán gẫu, kính mong lâu chủ tự trọng."
"Ài, tuy là mỹ nhân tuyệt thế, nhưng chẳng hiểu chuyện tình cảm chút nào." Lý lâu chủ đi tới bên cạnh, giơ ngón tay điểm nhẹ, một cây nến đỏ dấy lên ngọn lửa. "Vị Hải công tử kia được Quỷ Thư Sinh dẫn đi. Những người khác có thể không biết nhưng ta lại biết, vị Đạo chủ của Hoàng Tuyền Cửu Đạo này thực ra là người của Quỷ Vương. Cho nên, có lẽ giờ phút này vị công tử kia đang ở trong Uổng Tử thành."
Hồng Niệm hỏi thẳng: "Ta muốn vào Uổng Tử thành, kính xin lâu chủ ra giá."
"Cô nương quả là người sảng khoái, dễ nói chuyện hơn nhiều so với tên Tư Không thiếu các chủ bung đầy ý xấu." Lý lâu chủ đưa lưng về phía Hồng Niệm, cánh tay phe phẩy tóc mai. "Có điều lần này, ta không cần cô nương trả bất cứ khoản thù lao nào, ta có thể đưa cô nương vào Uổng Tử thành."
Hồng Niệm hừ lạnh một tiếng: "Tôn chỉ của Thiên Khư các là mọi việc đều có giá của nó. Lý lâu chủ là người làm ăn còn khôn khéo hơn cả Thiên Khư các, ta nghĩ câu này cũng đúng với ngươi. Nếu lâu chủ thật sự không cần bất cứ thù lao nào, ta nghi ngờ tính khả thi của chuyện này."
"Xứng danh là nghĩa tử của Cửu Thiên Tuế." Lý lâu chủ nói đầy ẩn ý: "Quả thật ta cũng có yêu cầu, ta cần ngươi mặc bộ y phục này." Nói xong Lý lâu chủ vung tay lên, một bộ áo cưới màu đỏ tươi rơi từ trên trời rơi xuống, lơ lửng trước mặt Hồng Niệm.
Hồng Niệm quan sát kỹ lưỡng, phát hiện màu đỏ trên bộ áo cưới đang chậm rãi chảy xuống, cô giật mình: "Máu."
"Đúng vậy. Ta có thể đưa ngươi vào Uổng Tử thành, nhưng ngươi phải mặc lên người bộ áo cưới này, một bộ áo cưới đầy máu." Chủ Lâu Lý xoay người tiến về phía bộ y phục, tay búng nhẹ lên đó, một tia sáng đỏ lan tỏa, chớp mắt đã bao phủ toàn bộ gian phòng.
Hồng Niệm đứng cách bộ áo cưới này chừng ba thước, trong lúc hoảng hốt cô chợt thấy hình bóng mơ hồ của một nữ nhân, đang mặc chính bộ áo cưới đó, gương mặt tái nhợt, miệng cười nhưng hai hàng lệ huyết ròng ròng. Hồng Niệm đột nhiên ngẩng đầu dậy, ảo ảnh tan biến, cô hít một hơi lạnh: "Chủ nhân trước đây của bộ áo cưới này là ai?"
"Chỉ là một kẻ si tình mà thôi." Lý lâu chủ khẽ thở dài. "Thế gian này có biết bao kẻ si tình, cô ấy chỉ là một trong số vô số người bình thường ấy mà thôi.”
Hồng Niệm bước tới, đưa tay nhẹ nhàng chạm vào bộ áo cưới đẫm máu kia, hỏi: "Sao ngươi lại muốn ta mặc bộ áo cưới này?"
"Tới giữa tháng bảy, quỷ đi tán loạn, cõi âm Hoàng Tuyền, Quỷ Vương đại hôn." Lý lâu chủ nở nụ cười âm trầm lạnh lùng. "Hắn cần mười ba tân nương, ngươi sắp trở thành một trong số đó, bước vào Uổng Tử thành. Còn sau này thoát thân ra sao, đó là vấn đề của ngươi."
Hồng Niệm khẽ thở ra một hơi: "Quỷ Vương đại hôn.”
๑ ๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑ ๑
Trong Thiên Khư các, Tư Không Nhãi đang đứng trước Hỗn Thiên nghi, cũng cả kinh: "Quỷ Vương đại hôn!”
Ngay sau đó, hai con rồng vàng bắn ra từ bên cạnh Hỗn Thiên nghi bay lượn khắp nơi xung quanh Thiên Khư Các. Hắn vội vàng la lên: "Hồng Niệm, không thể được! Tuyệt đối không thể được!"
๑ ๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑ ๑
Trong Tân Nhạc Lâu, Lý lâu chủ chú ý đến vật liên lạc với Thiên Khư các trên người Hồng Niệm, bỗng nhiên vung tay đánh nát lệnh bài truyền âm trên người Hồng Niệm. Cô ả lạnh lùng nói: "Tư Không Nhai, ngươi thật to gan, dám nghe lén trong Tân Nhạc lâu của ta!"
Hồng Niệm bị một chưởng của Lý Lâu Chủ đánh cho y phục xộc xệch, nhưng cô vẫn không lui lùi nửa bước, một tay nắm chặt lấy bộ áo cưới đẫm màu trước mặt: “Lý lâu chủ đừng nổi giận, bộ áo cưới bằng máu này, ta sẽ mặc."
Gương mặt Lý lâu chủ dịu đi một chút: "Cô nương, xưa nay Tân Nhạc Lâu chúng ta chưa bao giờ cho phép đối tác thay đổi ý định."
Hồng Niệm nhẹ nhàng mỉm cười: "Thập Nhị giám cung đình chúng ta, đã hứa ra khỏi miệng, cũng không bao giờ thu hồi."
"Được!" Lý lâu chủ nhẹ nhàng tung bộ áo cưới dẫm máu trước mặt ra, một ánh đỏ lập tức lóe lên, trực tiếp bao phủ lên người Hồng Niệm.
๑ ๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑ ๑
Trong Uổng Tử Thành.
Hải Thanh Mạc chật vật nằm trên mặt đất, quần áo đã ướt đẫm, mái tóc rối bời. Gã ngửa mặt lên trời nói: "Nơi này đúng là không dành cho người sống."
"Nơi này vốn không dành cho người sống, nơi này dành cho quỷ, còn là quỷ mang oán khí nặng nề nhất." Hắc Vô Thường ở bên cạnh nhẹ nhàng phủi bụi trên người, sau đó đạp mạnh về phía trước, giẫm nát một vong hồn đang định thò đầu lên.
Bạch Vô Thường quan sát xung quanh một lượt: "Hành tung của chúng ta bại lộ quá nhanh, Nam Phương Quỷ Soái Đỗ Tử Nhân là người giỏi thuật truy tung nhất trong số Ngũ Phương Quỷ Soái. Chúng ta phải rời khỏi đây ngay."
"Đáng lẽ phải đi từ lâu rồi mới phải." Hắc Vô Thường nhấc Hải Thanh Mạc lên: "Chúng ta chỉ là hai tên tiểu quỷ kém cỏi. Chẳng lẽ lại khuấy động được phong vân trong Uổng Tử thành này?"
Hải Thanh Mạc bật mạnh hai chân, nhảy xuống khỏi vai Hắc Vô Thường. Gã vẫy tay nói: "Không, không được, hai vị huynh đệ quỷ sai. Các ngươi có thể đi trước nhưng ta còn không đi được. Ta còn có việc quan trọng phải làm."
"Ngươi muốn tìm mẹ của ngươi, nhưng với thực lực của ngươi, cho dù tính thêm hai người chúng ta cũng không khác gì thằng ngốc nói mớ." Hắc Vô Thường cau mày: "Chẳng thà ngươi theo chúng ta về trước, sau đó tới tìm Khán Dần thành chủ. Có thành chủ hỗ trợ, ngươi mới có một chút hy vọng."
"Thành chủ?" Hải Thanh Mạc lắc đầu: "Thành chủ và mẫu thân của ta, chỉ có một đoạn duyên phận nông cạn mà thôi. Hắn sẽ không vì mẫu thân của ta mà phá hỏng nguyên tắc của mình đến thương lượng với Hoàng Tuyền Quỷ Vương. Hơn nữa, ta đã tìm được mẹ rồi!"
Hắc Vô Thường và Bạch Vô Thường cùng kinh ngạc nói: "Cái gì!"
Hải Thanh Mạc gật đầu đáp: "Trước khi gặp các ngươi, ta đã tìm thấy mẫu thân của ta. Ta và mẫu thân đồng thời đối phó với quỷ soái. Chỉ có điều... đã bao nhiêu năm rồi mà mẹ ta vẫn không khác gì lúc trước, trực tiếp bỏ ta lại rồi chạy mất! Tức chết đi được!"
Hắc Vô Thường cùng Bạch Vô Thường liếc mắt nhau, nói: "Thế thì có thể là cô ấy thật."
Hải Thanh Mạc chậm rãi quay người, trong mắt tràn đầy hứng thú: "Đi thôi! Ta tìm một người tên Hải lão đại! Mẹ ta quả đúng là cường giả, vì mẹ không bao giờ than phiền về hoàn cảnh! Cho dù ở nơi đáng sợ như Uổng Tử thành, mà cũng gây dựng được tên tuổi!"