Chương 223:Quỷ Vương hiện thân
Chương 223:Quỷ Vương hiện thân
Chương 223:Quỷ Vương hiện thân
Dịch: Athox
๑ ๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑ ๑
"Ngươi hiểu lầm rồi, điểm lợi hại của mẹ ngươi không phải không than phiền về hoàn cảnh, mà là có thể tạo ra hoàn cảnh." Hắc Vô Thường khẽ thở dài, trong tiếng thở dài này dường như chứa đựng nhiều câu chuyện. Bạch Vô Thường vẫn giữ gương mặt lạnh lùng nhưng khóe miệng lại khẽ cười: "Năm xưa mẹ ngươi phạm lỗi bị chúng ta bắt được. Chúng ta định đưa cô ấy đến Diêm La điện.”
"Rồi sao nữa?" Hải Thanh Mạc tò mò hỏi.
Hắc Vô Thường nâng lưỡi liềm trong tay, nói: "Sau đó đã có một số biến cố, mẹ ngươi muốn dẫn chúng ta thoát khỏi Địa Phủ, tự lập một phái, cô ấy là môn chủ, chúng ta là hai Hắc Bạch Nhị Chứ, sau này có thể chống lại với ngũ giếtiới."
"Các ngươi tin vào à?" Hải Thanh Mạc khóe miệng giật giật.
Bạch Vô Thường chậm rãi nói: "tin."
"Nhưng tin cũng không lâu, có lẽ chỉ khoảng một canh giờ." Bạch Vô Thường tiếp tục nói.
Hải Thanh Mạc thở phào nhẹ nhõm: "May mà các ngươi hoàn toàn tỉnh ngộ."
Hắc Vô Thường lắc đầu nói: "Ngươi hiểu sai rồi, không phải chúng ta hoàn toàn tỉnh ngộ."
"Mà là thời gian lợi dụng chúng ta đã đến." Bạch Vô Thường nói.
Hắc Vô Thường nhún vai: "Một lúc sau, viện trợ của cô ta đến, hợp lực đánh chúng ta một trận rồi nghênh ngang bỏ đi."
Hải Thanh Mạc ngạc nhiên: "Tức là nguyên nhân các ngươi cũng muốn tìm mẹ ta là muốn trả thù từng việc một à?"
Bạch Vô Thường lắc đầu: "Không phải, chúng ta và mẹ ngươi có tình tình nghĩa sâu đậm, chúng ta cũng muốn đưa cô ấy ra khỏi đây."
Hắc Vô Thường lấy một nén hương từ trong người, nhẹ nhàng châm hương, một lan sương mù lan tỏa, chậm rãi bao phủ cả ba người: "Đó lại là một câu chuyện khác."
Bạch Vô Thường quay sang phía Hải Thanh Mạc giải thích: "Đây là Nguyên Hồn hương, có hương này bảo vệ, khí tức trên người chúng ta sẽ bị che giấu. Nếu không với khả năng truy đuổi của Đỗ Tử Nhân, chẳng mấy chốc chúng ta sẽ bị phát hiện."
Hắc Vô Thường chỉ chỉ tòa tháp xa xa: "Nhớ cách chỗ kia xa một chút, Quỷ Vương ở trong tòa tháp đó, Nguyên Hồn hương này không tác dụng gì với hắn. Nếu chúng ta đến gần, hắn chỉ cần ngửi một cái, là biết ngay lai lịch thân phận của chúng ta."
Hải Thanh Mạc cẩn thận hỏi: "Quỷ Vương kia, có mạnh không?"
Hắc Vô Thường liếc mắt nhìn Hải Thanh Mạc một cái, khinh thường nói: "Theo cách ngươi nói, chẳng lẽ còn muốn thử một hai chiêu với hắn. Tiểu Bạch, ngươi cho hắn biết Quỷ Vương mạnh đến mức nào đi."
"Khi Quỷ Vương còn trẻ, hắn chưa phải là Quỷ Vương. Khi ấy trong Hoàng Tuyền, địa long trở mình, khiến cho trời đất đảo lộn, đột nhiên hắn xuất hiện, chỉ một chưởng đã cắt đứt xương sống của địa long, từ trận chiến đó hắn mới dương danh. Sau đó hắn tu luyện quỷ đạo tẩu hỏa nhập ma, lật tung nóc mười toà Diêm La điện, cuối cùng đối mặt với Phong Đô đại đế đã bế quan tu luyện ba nghìn năm, hắn xuất chưởng đánh lui tới Uổng Tử thành. Từ đó, hắn trở thành chủ nhân của Uổng Tử thành, tự xưng Quỷ Vương." Bạch Vô Thường giới thiệu.
Hải Thanh Mạc vuốt cằm: "Địa long, Diêm La, Phong Đô đại đế mà ngươi kể, ta đều chưa từng gặp, không biết họ mạnh như thế nào."
"Ừm." Bạch Vô Thường rất nghiêm túc gật đầu, "Đại khái cần ba mươi Quỷ Sai như ta và Hắc Vô Thường mới có thể áp đảo một con địa long. Đại khái khoảng mười con địa long mới có thể gắng gượng xâm nhập vào Diêm La điện một lần. Đại khái khoảng mười Diêm La cùng hợp lực mới có thể đỡ một đòn của Phong Đô Đại Đế. Cho nên tính theo cách đó, ba ngàn Hắc Bạch Vô Thường cùng hợp lực, mới có thể——"
"Đánh bại Quỷ Vương?" Hải Thanh Mạc cắt ngang lời.
Hắc Vô Thường xì một tiếng: "Mới có thể nhét kẽ răng cho Quỷ Vương!"
Hải Thanh Mạc đột nhiên tỉnh ngộ: "Ta hiểu rồi. Tức là, khi ta nhìn thấy Quỷ Vương thì ta cũng chết chắc rồi. Không đúng, ta đã gặp hóa thân của Quỷ Vương ở Địa Phủ, không đáng sợ như các ngươi nói."
"Ngươi cũng nói rồi, đó chỉ là hóa thân." Hắc Vô Thường phản bác với vẻ khinh thường, "Thực lực giảm đi chín phần, chỉ còn lại một phần, hơn nữa ở trong Địa Phủ có cấm chế do Đại Đế bỏ trốn, đương nhiên không thể phát huy hết sức mạnh. Nhưng đây là lãnh địa của hắn, ngươi đã nhìn thấy con Hắc Phượng Hoàng kia chưa? Nó có thể phun ra nguyên hồn chi viêm, có thể thiêu rụi hồn phách của con người. Chỉ mỗi con vật cưỡi của Quỷ Vương này thôi, chúng ta cũng không thể đối phó nổi, ta khuyên ngươi đừng có tâm tư gì khác."
"Đi tìm người trước đã." Bạch Vô Thường tung người nhảy lên, lao thẳng phía trước, Hắc Vô Thường lập tức bám theo.
Hải Thanh Mạc đi theo phía sau bọn họ, nhỏ giọng nói chuyện với Lục gia bằng tâm âm: "Lục gia, ngươi đã nghe rõ chưa? Làm sao chúng ta đối phó được với Quỷ Vương này!"
Lục gia hừ lạnh: "Đúng là ngày trước Quỷ Vương rất mạnh, nhưng hai trăm năm trước hắn từng bị thương nặng hai trăm, đến giờ vẫn chưa hồi phục hoàn toàn. Nếu không thì trong mấy trăm năm qua, làm sao hai giới Nhân Quỷ có thể bình yên như vậy được.”
Hải Thanh Mạc tò mò hỏi: "Nhưng Lục gia, vạn nhất, ta chỉ nói cho vạn nhất thôi. Nếu cuối cùng ngươi có thể đánh bại Quỷ Vương, chiếm lấy thân thể hắn. Vậy, ngươi có lấy được lực lượng của hắn hay không? Nếu thật sự làm được, chẳng phải ngươi sẽ trở thành đệ nhất trong ngũ giới?"
Lục gia im lặng một hồi rồi mới nói: "Tiểu tử, ngươi định lừa ta à?"
Hải Thanh Mạc vội vã phủ nhận: "Không dám, không dám, ta chỉ là tò mò thôi."
"Tiểu tử, đừng nghĩ rằng ta không biết ngươi đang âm thầm tiết lộ sự tồn tại của ta cho hai huynh đệ kia, nếu ta phát hiện ra, ta sẽ giết ngươi trước tiên." Lục gia trầm giọng nói. .
"Ngươi giết ta rồi thì làm sao thực hiện mục đích được nữa?" Hải Thanh Mạc nghi hoặc nói.
"Ta giết ngươi, sau đó tới phụ thể hai huynh đệ Hắc Bạch để cũng vậy thôi. Ngươi đừng để mấy lời vừa rồi của bọn chúng đầu độc, thực lực của hai Hắc Bạch quỷ vượt xa Phán quan bình thường, thậm chí tiếp cận với Thập Điện Diêm Vương, hai người họ giấu giếm không để lộ ra, đương nhiên cũng có mục tiêu riêng. Ngươi phải cẩn thận." Ông Lục nói.
Hải Thanh Mạc thở dài một tiếng, gãi đầu: "Nhưng ta lại cảm thấy bọn họ thật lòng với mẹ ta. Mẹ ơi là mẹ, đúng là có sức quyến rũ riêng. Hoàng tử yêu, Phong tử thương, thậm chí cả Hắc Bạch Vô Thường cũng nhung nhớ.”
Trong tòa tháp màu đen xa xa, nam nhân đang cầm chén lưu ly màu đỏ uống cạn rượu trong chén, sau đó giơ tay lên lau khóe miệng, mỉm cười nhìn tấm gương trước mặt: "Quả nhiên tướng quân không gạt ta."
Bên cạnh ngai vàng dựng bằng xương cốt đen tuyền, một nam nhân vóc dáng cao ráo náu mình trong áo bào màu đen: "Ngày đó trên Vạn Kiếm sơn, ta đã từng gặp hắn một lần. Năm xưa ta đã làm một việc rất điên cuồng, đó là xuyên qua Vạn Kiếm trận, đối mặt với Sơn chủ trong truyền thuyết. Vì vậy, ta đã trúng một kiếm của hắn, cảnh giới rơi liền ba bậc, dưỡng thương suốt gần trăm năm. Nhưng ta không hối hận, vì ta đã nhìn thấy gương mặt của Sơn chủ!" Nam nhân đó vuốt ve cái cốc lưu ly trong tay: “Đúng là là một lựa chọn đáng giá."
Nam nhân trong áo bào màu đen cười lạnh: "Còn tên này có gương mặt giống hệt như Sơn chủ! Không lâu trước đây, khi đang lang thang trong nhân gian, ta nghe được lời đồn đại tiên nhân giáng trần mấy chục năm trước nhưng sau đó thì không còn động tĩnh gì khác. Nhưng bọn chúng lại không biết, thánh nhân vẫn lạc cũng giống như tiên nhân lâm thế, mà hiện tượng kỳ lạ năm xưa, chính là vì —— Sơn chủ đã chết!"