Loạn Thế Chi Hoa, Thủ Hộ Chi Kiếm (Dịch Full)

Chương 224 - Chương 224: Mục Đích Của Ma Chủ

Chương 224: Mục đích của Ma chủ Chương 224: Mục đích của Ma chủ

Chương 224: Mục đích của Ma chủ

Dịch: Athox

๑ ๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑ ๑

Quỷ Vương buông chén lưu ly, đứng dậy: "Ý của Ma chủ là, thân thể đó có thể về tay ta."

"Đúng." Nam nhân mặc áo bào đen cúi đầu trả lời.

Quỷ Vương cười lên nói: "Cô ta muốn điều kiện gì? Ta chưa từng gặp Ma chủ, nhưng nghe đồn, hình như là một nữ nhân vô cùng mạnh mẽ. Đời này ta ngại nhất chính là phải giao dịch với nữ nhân. Trong Khán Dần thành cũng có một vị Lý lâu chủ, mỗi lần làm ăn với cô ả, lúc đầu ta luôn cảm thấy mình được lợi, nhưng cuối cùng toàn phát hiện ra thực chất người chịu thiệt là ta. Cho nên Ma chủ muốn gì?"

"Người hy vọng sau khi Quỷ Vương thoát khỏi Quỷ Giới, có thể giúp chúng ta phá vỡ phong ấn của Vạn Kiếm Sơn." Nam nhân mặc áo bào đen đáp.

Quỷ Vương vuốt cằm: "Ngươi nói xem vì sao các giới khác đều muốn đến Nhân Giới như vậy? Tuyết tướng quân?”

Hóa ra nam tử mặc áo bào đen kia chính là một trong Thất Tướng Quân của Ma Tộc, Tuyết tướng quân. Ngày trước trận pháp của Vạn Kiếm sơn bị phá, Ma Chủ và Thất Tướng Quân bước vào Nhân Giới, những người khác đều ở lại Vạn Kiếm sơn đối phó với đại quân của Nhân Tộc, chỉ có mình Tuyết tướng quân, ngoài miệng tuyên bố muốn gặp Khán Dần Thành chủ rồi trực tiếp rời khỏi. Nhưng không ai ngờ được, thật ra người hắn muốn gặp không phải Khán Dần Thành Chủ, mà là Quỷ Vương của Uổng Tử thành. Tuyết tướng quân nở nụ cười âm trầm lạnh lẽo: "Đó là bởi vì Nhân Giới kết nối cả Ngũ Giới, cho dù là Tiên, Ma, Quỷ, Tu La, ban đầu sinh ra đều là nhân. Ma chủ của chúng ta muốn thống nhất Ngũ Giới, nhất định phải phá tan phong ấn của Vạn Kiếm sơn.”

"Thống nhất Ngũ Giới à." Quỷ Vương âm u nói. "Vậy có phải ta cũng thuộc Ngũ Giới không."

Tuyết tướng quân mỉm cười: "Tất nhiên."

Quỷ Vương ngạo nghễ nói: "Thế thì đến một lúc nào đó, giữa Ma Chủ và ta chắc chắn sẽ có một trận tử chiến."

Tuyết tướng quân nhíu mày: "Quỷ Vương không muốn hợp tác với Ma Chủ sao?"

"Ma Chủ rất mạnh, so với Phong Đô Đại Đế thì sao?" Quỷ Vương quay đầu sang nhìn sang phía Tuyết tướng quân, trong mắt lóe lên sát khí, "Nhưng ta vẫn không phục lão già kia, tự lập môn phái ở Uổng Tử thành. Chỉ là Ma Chủ thôi, làm sao ép được ta phải đi theo dưới trướng cô ta.”

Tuyết tướng quân gật đầu nói: "Ma chủ lựa chọn hợp tác với Quỷ Vương, cũng chính là vì thấy được hùng tâm của Quỷ Vương.”

"Rõ ràng là nói bậy, khi ta quật khởi thì Ma tộc đã bị giam cầm bên ngoài Vạn Kiếm sơn mấy trăm năm." Quỷ Vương hừ lạnh nói, "Ngươi vừa nghe chuyện của ta trong Khán Dần thành, Ngươi có thể đại diện cho Ma chủ không?"

Tướng quân Tuyết đáp lại: "Tuy ta và Ma chủ ở hai giới khác biệt, nhưng vẫn có phương pháp khác để duy trì liên lạc. Điều này thì Quỷ Vương không cần lo lắng."

Quỷ Vương gật đầu, sau đó đột ngột hỏi: "Ngươi có thấy Thành chủ trong Khán Dần thành không?"

Tuyết tướng quân vui vẻ đáp: "Đương nhiên rồi! Việc đầu tiên ta làm khi đến đây chính là chạy đến bên bờ Hoàng Tuyền. Ở đó ta thấy Thành chủ đang ngồi ngay ngắn trước thác nước.”

“Quả đúng như trong tưởng tượng của ta, hắn đầy thần bí mà cường đại! Ta đến gần hắn trong vòng ba mươi bước, hắn phát hiện ra ta, sau đó đánh ta một chưởng."

"Thế nào?" Quỷ Vương hỏi.

Tướng quân Tuyết kéo áo trước ngực mình xuống, máu thịt nơi đó đang thong thả nhúc nhích, trông cực kỳ ghê rợn, nhưng hắn vẫn cười hềng hệch: "Con mẹ nhát chưởng này, ta bị dính quỷ khí nên đã tìm đến vị Lý lâu chủ mà Quỷ Vương vừa kể, nhờ đó mới có cơ hội bước chân vào Uổng Tử thành."

"Tướng quân cũng thật tàn nhẫn." Quỷ Vương mang nét mỉa mai nói, "Chỉ có điều gần đây Uổng Tử thành của chúng ta đúng là quá náo nhiệt. Tử Nhân."

Nam Phương Quỷ Soái - Đỗ Tử Nhân người mặc giáp nhẹ đẩy cửa bước vào, "Có thuộc hạ."

"Chưa bắt được linh hồn hoàng giả à?" Quỷ Vương hỏi.

Đỗ Tử Nhân lắc đầu và nói, "Vốn dĩ sắp thành công rồi, nhưng lại bị người khác can thiệp."

Quỷ Vương nghi hoặc: "Là ai?"

Đỗ Tử Nhân trả lời: "Hải lão đại."

Quỷ Vương giật mình, đấm nắm siết chặt, một ngọn lửa đen bốc lên rồi lập tức biến mất. Hắn hừ lạnh nói: "Lại là cô ta."

"Trong Uổng Tử thành này, loại người nào mà có thể ngỗ nhịch trước Thành chủ?" Tướng quân Tuyết hỏi.

Quỷ Vương lạnh lùng nói: "Một nữ nhân to gan lớn mật và lại quỷ kế đa đoan!"

Trong một căn phòng tối tăm, Hải lão đại lén lén lút lút leo qua cửa sổ. Cô đặt ngón tay lên môi, tỏa ra một luồng thần niệm quan sát mọi nơi trong nhà. Sau khi chắc chắn không có ai trong phòng, cô vẫy tay phải, ba ngọn nến trên chiếc bàn bên cạnh bùng lên. Hải lão đại tháo tấm mặt nạ đang đeo, để lộ gương mặt xinh đẹp tựa tiên nữ. Cô cầm lên hình nhân dắt bên eo lên, nở nụ cười khinh thường: "Đã thấy chưa? Bao năm đã qua, ngươi đã già đi nhưng nhan sắc của ta vẫn không hề thay đổi. Đều là lỗi của ta khiến năm đó Linh Hải của ngươi bị tổn hại. Nếu không với tu vi của ngươi làm sao lại già đi như người bình thường được."

Con rối hình người nhìn về phía Tích Quy, mặt không biểu cảm, cũng không hề trả lời.

Tích Quy nhẹ nhàng xoa đầu con rối hình người: "Chu Phục Tà, Chàng có thể nghe thấy lời ta nói không? Chu Phục Tà!"

Con rối hình người vẫn không có chút phản ứng nào.

Tích Quy vỗ nhẹ lên đầu, hạ giọng nói: "Toi rồi. Vừa nãy, con rối đế vương có thể trả lời ta là nhờ Lạc lão đầu phát động pháp thuật, giờ lão già ấy bỏ chạy, pháp thuật mất tác dụng mất rồi. Con rối đế vương cũng thành con rối xuông rồi." Sau khi nói xong, cô gảy nhẹ lên trán con rối, kết quả lực lượng mạnh đến mức đánh bay nó ra xa. Cô chỉ có thể la lên một tiếng, nhanh chóng chạy tới nhặt nó lên.

Bên ngoài phòng, một hưa ảnh lướt qua, Tích Quy lập tức vung tay áo, một thanh kiếm rời ống tay áo phóng ra qua cửa sổ. Nhưng hư ảnh ngoài kia di chuyển nhanh chóng, lắc mình một cái là tránh được, tiếng nói lập tức vang lên: "Hải lão đại, ta là Hạ Khâu."

"Tiểu Hạ Khâu, ngươi tới đây làm gì?" Tích Quy hỏi.

Hạ Khâu trả lời: "Ta nhận được tin tức, không ít Quỷ Tướng đã rời khỏi Yêu tháp, đang đi về phía này. Ta xem ngươi có ở đây hay không, tới báo tin cho ngươi."

Tích Quy kinh ngạc: "Tại sao Quỷ Tướng lùng bắt người trong thành, ngươi lại nghi ngờ họ đến bắt ta?"

Hạ Khâu cười khổ nói: "Hải lão đại, ngoài ngươi ra còn ai có thể khiến Quỷ Vương gây động tĩnh lớn như vậy? Bao năm nay chỉ cần có chuyện xấu xảy ra trong thành, ai mà không nghĩ ngay đến ngươi? Nhưng nghe ý của Hải lão đại, lần này không phải ngươi?!"

Tích Quy xua tay: "Cái này thì không phải, vẫn là ta, vẫn là ta."

Hạ Khâu quay người chạy trốn: "Hải lão đại, ta đã chuyển lời, ngươi tự xử đi."

Tích Quy thở dài nhẹ nhõm, vung vẩy con rối trong tay: "Phải làm thế nào để đánh thức chàng nhỉ? Phải chăng ta cần... hôn một cái?" Tích Quy cầm con rối, không kiêng kỵ hôn lên trán nó. Ngay sau đó, cô cực kỳ mong chờ nhìn con rối đầy lần nữa nhưng vẫn chẳng có phản ứng gì. Cô ảo não dắt con rối vào eo, nhảy ra ngoài từ cửa sổ, chạy như điên về phía tây: "Đúng là xui xẻo. Chẳng lẽ phải tìm Lạc lão đầu giúp đỡ? Chu Phục Tà, đời này gặp chàng hai lần, lần nào cũng rõ là khốn khổ."
Bình Luận (0)
Comment