Loạn Thế Chi Hoa, Thủ Hộ Chi Kiếm (Dịch Full)

Chương 225 - Chương 225: Hồn Phi Tán

Chương 225: Hồn Phi tán Chương 225: Hồn Phi tán

Chương 225: Hồn Phi tán

Dịch: Athox

๑ ๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑ ๑

Giờ phút này Lạc lão đầu đang trốn trong một quán rượu nhỏ, ngước mắt nhìn hắc khí ngập trời, vội vàng nghiêng người co vào trong góc khuất: "Ngũ Phương Quỷ Soái phát động tới ba vị, để xem lần này ngươi né tránh ra sao."

"Lão già, ngươi đang ở đây à." Một giọng nói lanh lảnh đột ngột vang lên bên tai hắn.

Lạc lão đầu kinh hãi đến mức giật bắn mình, vội vàng nhìn quanh một lượt. Nhưng trong quán rượu trống rỗng, ngoài một chưởng quầy da ngăm đen ra, còn lại không một bóng người. Lạc lão đầu nắm chặt chén rượu: "Ngươi ở đâu?"

"Đừng vội vàng, ta không ở bên cạnh ngươi." Chỉ thấy trên chén rượu của lão ta có một con bươm bướm màu đen hạ xuống, cánh bướm vỗ một cái, tiếng nói của Tích Quy lại vang lên, "Ta đang trốn ở Quỷ Chúng tự ở phía bắc thành, ngươi đến gặp ta đi. Ta sẽ trả lại cho ngươi con rối đế vương."

"Trả lại cho ta!" Lạc lão đầu giật mình, sau đó lập tức nhỏ giọng nói: "Ngươi tưởng ta còn tin lời ngươi chắc?"

"Con rối đế vương này thật quá rắc rối. Cứ giữ nó không khéo bị đám quỷ sư lột da mất! Lão già, ta trả lại cho ngươi, coi như ngươi nợ ta một ân tình, thế nào?" Tích Quy nói.

Lạc lão đầu suy nghĩ một lát, cau mày nói: "Ngươi cướp của ta, sau đó sợ chết trả lại cho ta, cuối cùng ta lại phải nợ ngươi một món nợ ân tình hay sao?"

Tích Quy cười nói: "Lão già, ngươi phản ứng nhanh thật. Vậy thôi, ta sẽ trực tiếp đưa con rối đế vương này cho bọn Quỷ Soái? Như vậy ngươi không cần nợ ta ân tình, nhưng ngươi cũng chẳng được gì, ngươi chịu được không?"

Lạc lão đầu nắm chặt chén, có vẻ đang rất đắn đo. Đương nhiên, lão ta đắn đo không phải vì "ân tình" này. Đối với những người như lão ta, "ân tình" là thứ muốn là làm, thích là đổi, nó cũng giống như vậy. Lão do dự đương nhiên là vì không biết có nên vì con rối đế vương này mà chịu nguy hiểm bị Ngũ Phương Quỷ Soái truy đuổi hay không.

Tiếng nói của Tích Quy lại vang lên: "Con rối đế vương này có lẽ mấy trăm năm chỉ có một thôi, nếu muốn kích hoạt Thái Sơn trận của ngươi, nó là thứ không thể thiếu. Ngươi vẫn không gia nhập dưới trướng Quỷ Vương, chẳng phải muốn gây dựng một khoảng thiên địa riêng cho mình à? Bây giờ cơ hội đang nằm trước mặt ngươi..."

"Là Quỷ Chúng tự, phải không?" Lạc lão đầu buông chén rượu xuống.

Con bướm đen nhẹ nhàng vỗ cánh bay đi: "Lạc lão đầu, ngươi đúng là người làm đại sự."

๑ ๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑ ๑

Ở đằng khác, Hải Thanh Mạc và huynh đệ Vô Thường đang ngụy trang thành thường dân, ngồi uống rượu trong quán rượu khác. Hải Thanh Mạc lúc lắc chén rượu màu vàng trong tay, nhếch mép: "Đây là Hoàng Tuyền tửu chính hiệu à? Trông cứ như nước bùn màu vàng."

"Hoàng Tuyền tửu của Uổng Tử thành, là rượu mạnh nhất thiên hạ, ngươi cứ thử một ngụm đi."Hắc Vô Thường ở bên cạnh nhíu mày.

“Nghe vậy thật khiến ta hiếu kỳ." Hải Thanh Mạc giơ chén rượu trong tay lên, nhắm mắt lại cố gắng uống một ngụm, sau đó đột nhiên trợn tròn hai mắt.

Bên tai gã đột nhiên vang lên vô số tiếng khóc, có tiếng khóc mang vẻ u oán, có tiếng khóc mang vẻ phẫn nộ, có tiếng khóc đầy tuyệt vọng. Cứ như có cả trăm người đồng thời khóc lóc, nhưng trong tiếng khóc của mỗi người lại thể hiện cảm xúc hoàn toàn khác biệt. Hải Thanh Mạc lập tức gục xuống xuống bàn, trên người gã xuất hiện rất nhiều bóng quỷ trong suốt thần sắc dữ tợn. Hải Thanh Mạc vẻ mặt đau khổ nói: "Hoàng Tuyền tửu mạnh tới mức này à?"

Bạch Vô Thường vung tay, chén rượu kia rơi vào tay hắn, hắn ngửi qua một cái rồi hừ lạnh một tiếng: "To gan thật đấy."

"Đấy, thu liễm uy thế của ngươi lại, nơi này là Uổng Tử thành. Trong rượu chỉ hạ chút Hồn Phi tán mà thôi, có gì lạ đâu." Hắc Vô Thường vung tay, trực tiếp đập tan những bóng quỷ trên người Hải Thanh Mạc.

Hải Thanh Mạc thở lại được, bò dậy từ trên bàn, cười khổ nói: "Hồn Phi tán là gì?"

"Tức là nuốt hồn phách của ngươi, tu vi của ngươi sẽ trở thành của hắn." Hắc Vô Thường vung tay phải, chủ quán trong góc đang chuẩn bị chạy trốn ngay lập tức bị hắn hút lại.

Hắc Vô Thường giơ một tay đè hắn lên bàn, sau đó rút một con dao nhỏ từ trong lòng ra, đâm thẳng vào sát mé đầu hắn.

Người chủ quán thấy trên lưỡi dao có dính bùa vàng, sợ hãi run lên: "Cái này cái này! Hồn Phi phù."

"Đúng thế, chưởng quầy à. Cùng chung nguồn gốc, nhưng Hồn Phi tán của ngươi còn cần hòa vào rượu lừa người khác uống vào, sau khi uống vào phải dùng chính lực lượng tinh thần của mình áp chế đối phương, đúng là quá phức tạp. Nhưng con dao có kèm theo Hồn Phi phù của ta lại không cần như thế. Chỉ cần ta chém một cái, chắc chắn ngươi sẽ hồn phi phách tán, không thể siêu sinh." Hắc Vô Thường nói một cách âm u.

Chưởng quầy sợ đến nỗi chân bắt đầu run rẩy: "Rốt cuộc các ngươi là ai?

Bạch Vô Thường âm u hỏi: "Ngươi nghĩ chúng ta là ai?"

Chưởng quầy đáp: "Ta thấy mặt các ngươi lạ mặt, chắc là quỷ chết oan mới gia nhập Uổng Tử thành.”

"Quỷ chết oan vừa gia nhập Uổng Tử thành những oan hồn, thì đáng bị đám lão quỷ các ngươi hãm hại à. Các ngươi tụ tập trong Uổng Tử thành, tự xưng muốn đòi lại một phần công bằng cho những oan khuất mà mình từng gánh. Nhưng sau khi vào thành, ta chỉ thấy các ngươi sát hại những người vừa mới vào thành. Uổng Tử thành này cũng giống như thế giới bên ngoài, đều là chỗ mạnh ăn yếu, ngươi chết ta sống. Chỉ khác là, bên ngoài giết người còn có thể vào luân hồi, nơi này diệt hồn thì không thể siêu sinh." Hắc Vô Thường hừ lạnh nói, "Thật đáng chết!"

Hải Thanh Mạc nhắc nhở: "Hắc ca, ngươi cũng nên thu liễm quan uy của mình đi.”

"Chậc." Hắc Vô Thường gật đầu, "Nhắc đúng đấy.”

Chưởng quầy nghi hoặc nói: "Quan uy?"

Hắc Vô Thường nhấn mạnh tay xuống, nói: "Đúng vậy. Hai người chúng ta vốn là bộ khoái trong Bộ Thiên ti ở Nhân giới, chỉ vì ghét ác như thù, không sợ quyền thế mà bị hãm hại đến chết! Dương thọ của chúng ta trên Sinh Tử bộ còn chưa hết nhưng bất ngờ gặp nạn này, chỉ có thể vào Uổng Tử thành. Có điều tuy người đã chết mà chính khí vẫn còn, không thể trơ mắt nhìn các ngươi ức hiếp kẻ yếu nhiệm vụ được. Tiểu Bạch, dựa theo luật pháp của Bộ Thiên ti chúng ta, tên này đáng tội gì!"

"Giết người diệt hồn, tất nhiên phải trừng phạt theo cực hình." Bạch Vô Thường rất phối hợp nói.

Hắc Vô Thường giơ dao lên: "Thế thì để chúng ta chỉnh đốn lại bầu không khí trong Uổng Tử thành!"

Chưởng quầy vội vàng la lớn: "Hai vị bộ đầu tha mạng! Ta có thể tặng tất cả quỷ khí trên người cho hai vị!"

"Dừng lại." Hải Thanh Mạc đứng ra thu dọn tàn cục, gã vung tay nói, "Cho hắn một cơ hội để hối cải sửa sai đi. Dù sao ta cũng không bị thương."

Hắc Vô Thường buông lỏng tay, chưởng quầy vội vàng quỳ xuống đất, khấu đầu lia lịa: "Đa tạ vị công tử này! Đa tạ vị công tử này!"

"Nhưng ngươi phải trả lời vài câu hỏi của ta, nếu không thì..." Hải Thanh Mạc cười lạnh một tiếng, "Ta và hai huynh đệ này đều thuộc Bộ Thiên ti, công pháp của ta không tốt, không thể làm bộ đầu, ta chỉ là người làm trong phòng hành hình thôi, giỏi nhất là rọc thịt lóc xương, mà vẫn lưu lại một hơi thở."

Chưởng quầy lau mồ hôi lạnh trên trán: "Công tử cứ hỏi."

"Ngươi biết Hải lão đại ở đâu không?" Hải Thanh Mạc hỏi.

Chưởng quầy biến sắc nhanh chóng rút từ trong lòng ra một viên ngọc bội.

Bạch Vô Thường duỗi ngón tay búng một cái, trực tiếp đánh tan ngọc bội kia thành bụi phấn: "Đây là quỷ khí mà ngươi nói? Hóa ra là để chạy trốn."
Bình Luận (0)
Comment