Loạn Thế Chi Hoa, Thủ Hộ Chi Kiếm (Dịch Full)

Chương 227 - Chương 227: Vô Diện Chi Quỷ

Chương 227: Vô diện chi quỷ Chương 227: Vô diện chi quỷ

Chương 227: Vô diện chi quỷ

Chỉ thấy hình dáng của Thần Đồ Quỷ Sư hoàn toàn hiện ra, hắn tức giận hét lên: "Đứng lại!"

Hai anh em Vô Thường nhìn nhau một cái, sau đó nhẹ nhàng gật đầu.

Hải Thanh Mạc vội vàng hỏi Lục gia: "Lục gia, lần này cuối cùng cũng có thể xuất thủ rồi chứ."

"Hai anh em Vô Thường còn có thể chịu đựng một lúc nữa, đừng vội." Lục gia trả lời.

Hải Thanh Mạc không khỏi bất đắc dĩ, Lục gia này dùng thân thể của gã như nhà mình, lúc ban đầu nói như thể có thể đại sát tứ phương, nhưng tới thời không quan trọng này hình như vẫn không chịu xuất thủ, chỉ biết khoác lác!

Thần Đồ từ từ giơ lên thanh chiến kích vàng kim trong tay lên, sau đó vung mạnh xuống, một luồng sáng vàng chẻ đôi đám mây u ám trên bầu trời của Uổng Tử thành, đánh thẳng về phía bọn họ.

"Ngươi cứ đi tiếp đi, không cần để ý tới chúng ta." Bạch Vô Thường và Hắc Vô Thường đồng thời quay người, lao về phía sau Hải Thanh Mạc. Bọn họ vung lưỡi hái trong tay, hai chiếc lưỡi hái xiềng xích một trắng một đen quấn vào nhau, tạo thành một chiếc lưỡi hái màu tím khổng lồ, bỗng dưng hai bóng người của họ cũng hòa vào nhau.

Hải Thanh Mạc vừa chạy theo con hạc giấy, vừa tỏ vẻ kinh ngạc: "Hai huynh đệ này còn có thể hợp thể nữa à?"

Một tia sáng tím lóe qua, sau đó một hình người không có gương mặt xuất hiện tại đó, hắn mặc một bộ áo dài kỳ quái, một bên hoàn màu trắng, một bên hoàn màu đen, tuy không gương mặt không có ngũ quan, nhưng giữa mi tâm lại có một hình bát quái, hắc bạch âm dương ngư ở chính giữa chậm rãi lưu chuyển. Người không có gương mặt bước tới nắm lấy lưỡi hái màu tím, sau đó vung thẳng lên, đã chặn được ánh sáng vàng mà Thần Đồ đánh ra.

Hải Thanh Mạc cau mày nói: "Hai huynh đệ này đúng là không phải là yêu quái thông thường."

"Họ bản thân đã mạnh hơn Lục Phán, bây giờ hợp nhất làm một, có lẽ có sức chiến đấu với Quỷ Soái. Ngươi không cần lo lắng, cứ đi tìm mẹ ngươi thôi." Lục gia nói.

"Được." Hải Thanh Mạc gật đầu, bước chân tăng tốc, con hạc giấy cũng bay càng ngày càng nhanh.

Ở phía này, Thần Đồ thấy ánh sáng vàng của mình bị người ta chặn lại, gương mặt hắn không khỏi lộ vẻ kinh ngạc. Sau đó hắn nhẹ nhàng cúi người, vận sức nhảy lên trời, chỉ thấy ngay khoảnh khắc sau thân hình to lớn như ngọn núi nhỏ đã rơi xuống trước mặt người không có gương mặt, khiến cho toàn bộ mặt đất rung chuyển dữ dội. Thần Đồ nói khẽ: "Có thể đỡ được một đòn của ta, không phải kẻ vô danh, báo tên đi."

Người không mặt đưa tay chỉ lên gương mặt của mình, dáng vẻ như muốn bày tỏ rằng mình không hề có miệng, không thể "báo tên" được.

"Thật thú vị, ta đã lang thang trong Hoàng Tuyền Quỷ Giới nhiều năm, nhưng lần đầu tiên lại gặp người không mặt như ngươi."

"Lát nữa chém rơi cái mặt giả của ngươi xong, ta phải xem xem rốt cuộc ngươi giấu gì dưới đó!" Thần Đồ nói xong lại vung ra một đòn. Người không mặt lại vung liêm đao để ngăn cản, nhưng đòn đánh này của Thần Đồ vượt xa lúc vừa rồi, thêm vào đó thân hình hai người chênh lệch quá lớn, nên cú đánh này đã trực tiếp hất bay người không mặt ra xa, đập tan một số căn nhà bên đường, cuối cùng mới miễn cưỡng dừng lại được.

Thần Đồ sắc mặt lộ vẻ khinh thường: "Chỉ có thế thôi à?"

Người không mặt bò dậy từ trong đống đổ nát, hình bát quái trên trán hắn nhanh chóng xoay tròn, sau đó hắn giơ hai tay lên, thân hình đột nhiên phình to, chỉ sau chốc lát đã không khác gì Thần Đồ Quỷ Soái đối diện. Có điều, thân thể hắn có vẻ mềm nhũn, như được dán từ giấy vậy, có vẻ lung lay muốn đổ. Hắn vung vẩy liêm đao màu tím trong tay, cuối cùng một luồng khí tử từ chân hắn xoay tròn dâng lên, đi qua chỗ nào là thân hình mềm nhũn của hắn nhưng được phủ lên một quầng sáng tím, toàn bộ thân thể dường như vững chắc hơn không ít. Cuối cùng luồng khí tím đi tới gương mặt hắn, chậm rãi biến thành một đôi mắt tím, đột ngột mở ra, một luồng niệm lực cường đại tấn công về phía Thần Đồ, cuốn theo cát bay đá chạy khắp nơi, đập lên bộ giáp sặc sỡ của Thần Đồ, phát ra tiếng vang trong trẻo. Thần Đồ mặt mày đầy vui mừng: "Không tệ, không tệ. Có đôi mắt rồi. Có phải tới khi ngũ quan đều hoàn thiện, thì mới coi là ngươi dùng hết lực lượng của mình?"

Ánh mắt người không mạt lộ vẻ kinh ngạc, dường như xác nhận suy đoán của Thần Đồ.

Thần Đồ cười nói: "Ta đã canh giữ Quỷ Môn nhiều năm, đã thấy quá nhiều chuyện kỳ lạ, tuy ta chưa từng gặp thuật không mặt của ngươi, nhưng cũng có thể đoán được một chút. Mấy năm qua sống trong Uổng Tử thành này quá chán ngắt, lâu lắm rồi không thể đánh một trận đã hứng, hy vọng ngươi đừng khiến ta thất vọng." Nói xong, Thần Đồ nhảy lên, vung chiến kích trong tay, bổ mạnh xuống.

Hải Thanh Mạc đã ra xa, nghe thấy tiếng chiến đấu kịch liệt như sấm nổ, lo lắng nói: "Thần Đồ này được mệnh danh là Quỷ Soái có sức lực chiến cao nhất trong Ngũ Phương, liệu hai huynh đệ bọn họ có chịu đựng được không? Ta phải nhanh chóng tìm mẹ giúp bọn họ mới đúng."

Lục gia chế giễu nói: "Ta trong cơ thể ngươi, cũng đã nghe các ngươi tán gẫu không ít chuyện về mẹ của ngươi, hôm đó ta cũng đã trực tiếp chứng kiến, liệu cô ta có chịu quay về cứu người không?"

"Mẹ ta, tuy bạc tình bạc nghĩa nhưng cũng vô cùng trọng tình trọng nghĩa, ngươi không hiểu đâu." Hải Thanh Mạc nói.

Trong Quỷ Chúng tự, Tích Quy trực tiếp trao con rối hình người trong tay cho Lạc lão đầu. Gương mặt Lạc lão đầu lộ vẻ ngạc nhiên, lão đã chuẩn bị sẵn cho việc đối phương sẽ gây rối vào phút chót, nào ngờ đến rằng đối phương lại hợp tác sảng khoái như vậy. Lạc lão đầu nhận lấy con rối, liếc mắt nhìn xung quanh rồi hỏi: "Thế này đã được chưa?"

Tích Quy cười nói: "Lão đầu, không phải ngươi đã nói là nợ ta một ân tình sao?"

Lạc lão đầu lập tức cảnh giác: "Ngươi muốn ta trả ân tình này ngay bây giờ à? Hải lão đại, rốt cuộc ngươi đang mưu đồ cái gì."

"Thật không dám giấu giếm, bản thể của con rối đế vương này tại nhân gian có một chút quan hệ với ta. Ta hy vọng ngươi có thể làm như lần trước, đánh thức hắn dậy, ta có vài lời muốn nói với hắn." Tích Quy nói.

Lạc lão đầu cau mày: "Nếu ta đánh thức hắn, ngươi trực tiếp đánh ngất ta rồi cướp mất con rối đế vương, thế thì ta phải làm sao?"

Tích Quy lắc đầu: "Chỉ là chút quan hệ năm xưa thôi, vốn dĩ lúc ở nhân gian đã hiểu rõ, chẳng qua do cách biệt âm dương mà kéo dài đến Uổng Tử thành này. Ngươi yên tâm, ngươi còn không hiểu ta sao? Ta có phải loại người vấn vương tình cũ không?"

Lạc lão đầu sửng sốt: "Đúng là không phải. Nhưng ta không thể đánh thức hắn hoàn toàn, nếu vậy bao công sức luyện chế con rối đế vương của ta sẽ uổng phí."

"Vậy thì đánh thức một nửa thôi, cũng như lần trước ấy." Tích Quy nói, "Chỉ cần có một phần ý thức là đủ. Nếu ngươi không đồng ý, ta sẽ đem nó đi. Ta không tin trong Uổng Tử thành này, chỉ mình lão già nhà ngươi biết điều khiển rối."

"Được." Lạc lão đầu do dự trong chốc lát, cuối cùng vẫn gật đầu đồng ý, hắn nhẹ nhàng giơ tay, chỉ thấy thân thể của con rối đế vương đột nhiên đứng thẳng dậy, mũi chân điểm nhẹ lên mặt đất, ống tay áo bay phất phới, như muốn nhảy múa.

Ánh mắt Tích Quy toát ra niềm vui khó kìm chế nổi, đồng thời, đầu ngón tay cô phóng ra một số sợi tơ gần như trong suốt, từ từ rơi xuống chân Lạc lão gia, cô thầm nghĩ trong lòng: Đến lúc cần ta nhốt ngươi lại, ngươi điều khiển con rối thế nào, ta cũng sẽ tra tấn ngươi nhiệm vụ. Để xem ngươi còn dám dùng Phục Tà của chúng ta đi để chế tạo con rối hình người hay không!”

Con rối đế vương giơ hai tay lên, xoay người nhìn về phía Tích Quy, đôi mắt vốn trống rỗng vốn đột nhiên sáng ngời, hắn mở miệng, dường như muốn nói gì đó.

"Chính lúc này!" Tích Quy vung tay. "Lạc lão đầu, ngươi trúng kế rồi!"

Cùng lúc đó, một con hạc giấy trực tiếp phá vỡ cánh cửa gỗ bay thẳng vào, Hải Thanh Mạc rơi xuống đất, đột nhiên ngẩng đầu lên: "Mẹ, cuối cùng con cũng tìm thấy mẹ rồi!"
Bình Luận (0)
Comment