Chương 228: Mẹ con nhận nhau
Chương 228: Mẹ con nhận nhau
Chương 228: Mẹ con nhận nhau
Dịch: Athox
๑ ๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑ ๑
Tích Quy nghe vậy ngớ người, Lạc lão đầu lập tức phản ứng lại, vung cánh tay phải, chặt đứt tất cả sợi tơ dưới chân. Lão phẫn nộ quát: “Hải lão đại, quả nhiên ngươi lừa gạt ta.”
Hải Thanh Mạc nhìn tình hình trong sân, thần sắc lúng tung: “Ta tới không đúng lúc à?”
“Quá không đúng lúc ấy chứ!” Tích Quy trực tiếp ném ra một viên thiết trảo, trói chân phải Lạc lão đầu, sau đó đột nhiên kéo một cái, khiến lão ngã thẳng xuống đất. Cô lại tung người lao tới, nắm lấy yết hầu Lạc lão đầu: “Nếu không muốn chết thì ngoan ngoãn giao phương pháp điều khiển con rối đế vương cho ta.”
Lạc lão đầu cười khổ nói: “Ta ẩn nhẫn trong Uổng Tử thành gần trăm năm, sở học chỉ có mỗi thuật điều khiển rối này mà thôi. Cho dù ta nói ngay cho ngươi biết, ngươi thấy mình học được sao?”
“Tích... Quy!” Con rối đế vương đột nhiên cúi đầu, giọng nói dịu dàng.
“Không có cách nào khiến hắn biến về bộ dạng lúc trước?” Tích Quy trầm giọng nói.
Lạc lão đầu lắc đầu nói: “Không có.”
Hải Thanh Mạc ở bên cạnh thấy vậy chậm rãi bước tới: “Mẹ, trông lão ta có vẻ không giống như đang nói dối.”
Tích Quy cau mày: “Ngươi thật kỳ quái, vừa rồi ngươi gọi ta là gì? Là mẹ à?”
Hải Thanh Mạc gật đầu, cố gắng ổn định tinh thần một chút: "Phải, con là Thanh Mạc."
"Thanh Mạc?" Tích Quy sững sờ, lập tức buông lỏng bàn tay phải của mình ra, đứng dậy.
Lạc lão đầu thấy vậy, đang muốn tẩu thoát.
Tích Quy đạp mạnh chân xuống, giẫm Lạc lão đầu ngã xuống đất. Lão già nôn ra một ngụm máu đen, thân thể ngã sấp xuống mặt đất, trên vang lên tiếng bùm bùm, dường như có hàng chục cái xương đã đứt đoạn. Tích Quy âm u nói: "Ngươi nằm yên một lát đã."
Hải Thanh Mạc nhìn Tích Quy, gật đầu lặp lại lần nữa: "Con là Thanh Mạc. Hải Thanh Mạc, được thành chủ Lan Lăng thành, Hải Ly nuôi nấng. Ông ấy nói rằng ông ấy từng có duyên nợ với mẹ nên mới giúp mẹ nuôi con lớn."
"Hải Ly ư. Hắn rất lắm tiền, ta đã lừa lấy khá nhiều tiền của hắn." Tích Quy gật đầu, "Hải Thanh Mạc, nghe có vẻ êm tai hơn so với Chu Thanh Mạc."
"Tích... Quy..." Con rối đế vương kia tiếp tục gọi tên người yêu, thần sắc bỗng trở nên đau đớn.
"Ngươi cũng tạm thời yên nghỉ một lát." Tích Quy vung ra một bùa vàng, dán vào trán con rối đế vương. Thân hình của hắn lập tức cứng đờ, khẽ nhếch miệng, cuối cùng không phát ra thêm một tiếng động nào nữa.
Hải Thanh Mạc cười khổ: "Mẹ, mẹ thật tuyệt tình."
"Tuyệt tình à? Vì tuyệt tình, nên mới hữu tình chứ." Tích Quy từ từ bước đến, nhẹ nhàng chạm vào mi tâm Hải Thanh Mạc rồi cười nói, "Thanh Mạc à, tốt lắm, lớn lên giống ta, cũng có chút nhan sắc đấy."
Hải Thanh Mạc gật đầu: "Đúng vậy, lúc ở Lan Lăng thành con được mệnh danh là nhị công tử phong lưu đấy."
"Cũng nên học hỏi Hải Ly một chút, dù vẻ ngoài lãng tử nhưng thực chất rất chung tình." Tích Quy nhẹ nhàng vén lọn tóc mai. ":ớn như vậy rồi, đã có vợ chưa?"
"Vẫn chưa." Hải Thanh Mạc lắc đầu.
Tích Quy khẽ thở dài, sau đó bước lại gần, từ từ ôm chặt lấy Hải Thanh Mạc.
Nước mắt Hải Thanh Mạc tuôn rơi, nức nở nói: "Mẹ."
"Thanh Mạc à." Giọng Tích Quy cũng mang vẻ nức nở, "Con chết thật thê thảm. Mẹ có lỗi với con, mẹ đã đi quá sớm, không bảo vệ được con. Đứa con đáng thương của mẹ ơi.”
Hải Thanh Mạc nghe vậy ngỡ ngàng, buông tay ra lau nước mắt: "Mẹ, con của mẹ vẫn còn chưa chết."
"Chưa chết?" Tích Quy ngạc nhiên hỏi, "Vậy làm sao con lại đến Uổng Tử thành.”
Hải Thanh Mạc đáp: "Con tới tìm mẹ. Năm xưa mẹ mở Quỷ Môn quan, đồng quy vu tận với đãm ác nhân Thánh giáo. Con vẫn luôn tìm kiếm tung tích của mẹ. Sau đó cuối cùng con cũng tìm được đáp án, mẹ vẫn chưa chết, chỉ là bị giam cầm trong Uổng Tử thành này. Thế nên con mới đến đây tìm mẹ. Không chỉ mình con, mà còn có ông ấy nữa." Hải Thanh Mạc chỉ tay về phía Chu Phục Tà bị dán Cấm Ngôn phù, đang ôm đầy tình cảm đứng ở đó.
Tích Quy cả kinh hỏi: "Hắn cũng chưa chết?"
"Đúng. Hắn cũng sử dụng một loại pháp trận kỳ lạ, không biết học từ chỗ nào, cuối cùng còn dùng cách tự sát để trực tiếp rơi từ Thần Đô thành vào Uổng Tử thành. Nhưng vị nhân huynh này, khi còn trẻ thì ngốc nghếch dễ bị lừa, sau này thì giết ra con đường máu lên ngôi hoàng đế. Ta cứ nghĩ rằng ông ấy có thể coi là một kiêu hùng, kết quả vừa bước vào thành này đã trở thành con rối, đúng là nực cười." Hải Thanh Mạc bất đắc dĩ nói.
Tích Quy gõ nhẹ lên đầu Hải Thanh Mạc: "Đừng có bất kính với cha ngươi."
"Hắn là cha ta à?" Hải Thanh Mạc nhỏ giọng lầm bầm.
Tích Quy sửng sốt: "Hắn đã nói với ngươi rồi à."
Hải Thanh Mạc cười khổ một tiếng, gã không cách nào trả lời câu hỏi này.
Con rối đế vương đột nhiên la lớn, trực tiếp chấn tan tấm Cầm Ngôn phù kia, thân thể hắn lung lay dữ dội, miệng thì thì thầm tự nói: "Tích Quy, sao nàng lại làm thế!"
Tích Quy bất đắc dĩ nói: "Thảm rồi, hắn đã nghe thấy!"
Hải Thanh Mạc vỗ trán nói: "Quên mất tiêu, đây chính là khúc mắc trong lòng ông ấy. Đương nhiên, đây cũng là khúc mắc trong lòng con. Mẹ, rốt cuộc cha con là ai vậy?"
"Hắn chứ ai!" Tích Quy chỉ vào con rối đế vương nói.
Con rối đế vương vung hai tay, toàn bộ mái nhà Quỷ Chúng tự rung động tới sụp đổ, hắn nổi giận nói: "Nàng... lừa gạt!"
Tích Quy vội vàng vẫy tay, kéo Lạc lão đầu bị chôn dưới đất ra ngoài, Cô mỉm cười dịu dàng: "Lạc lão đầu, chúng ta làm một cuộc giao dịch nữa nha."
Lạc lão đầu ho một tiếng, khạc ra một ngụm máu, phun thẳng về phía Tích Quy.
Tích Quy trừng mắt một cái, ngụm máu kia biến mất thành hư ảo, sau đó cô giơ tay phải lấy ra một con dao nhỏ, trên lưỡi dao có đính một lá bùa, giống như con dao của Hắc Vô Thường lúc trước. Cô hác nó lên cổ Lạc lão đầu: "Lão già, giao dịch lần này, ngươi không có quyền lựa chọn."
Lạc lão đầu tức giận phát biểu: "Cho dù là đen ăn đen, cũng nên có quy tắc trong việc đen ăn đen. Thập Tam Đạo không muốn theo Quỷ Vương nhưng vẫn ở trong Uổng Tử thành, cho dù có tranh chấp cũng không được tiêu diệt hồn phách của kẻ khác. Đây là quy tắc hàng trăm năm qua, nếu ngươi phá vỡ quy tắc này, cho dù ngươi có quỷ kế đa đoan, trong Uổng Tử thành này cũng không còn chỗ cho ngươi sống!"
"Hừ." Tích Quy cười lạnh, "Đừng cố đe dọa ta. Bây giờ con trai ta đã đến, người yêu ta cũng đã đến..."
"Vô Thường huynh đệ cũng đang ở ngoài." Hải Thanh Mạc nhắc nhở.
Tích Quy thần sắc vui vẻ: "Ôi chao, cả các tiểu đệ của ta cũng đã đến. Cho nên, Lạc lão đầu, ta sắp không còn là người trong Uổng Tử thành nữa rồi. Cho nên, bây giờ ta hành động không cần theo quy tắc. Vụ giao dịch này, ngươi có làm hay không?"
Gương mặt Lạc lão đầu thay đổi nhiều lần, cuối cùng hắn hỏi: "Ngươi muốn làm thế nào?"
Tích Quy cười nói: "Lão đầu, ngươi đã không cách nào biến hắn về hình dạng bình thường. Thế thì ngươi có thể biến hắn về kích thước người bình thường không, sau đó để hắn hành động theo lời ta?"
Lạc lão đầu suy nghĩ trong chốc lát: "Được."
"Không phải ngươi lừa ta đấy chứ?" Tích Quy hỏi.
"Ngươi vốn là đồ điên, bây giờ lại càng mất trí. Nếu ta lừa gạt ngươi, ngươi mà tìm được ta, chắc chắn sẽ khiến ta hồn phi phách tán, ta không dám đánh cược." Lạc lão đầu thoát khỏi khống chế của Tích Quy, lập tức rút từ cái túi bên hông ra hai quả chuông đồng. Lão đưa một quả chuông cho Tích Quy, quả chuông còn lại lão dắt bên hông con rối đế vương. Con rối đế vương dần dần thu nhỏ, cuối cùng trở thành kích thước của người bình thường. Con rối đế vương đi đến sau lưng Tích Quy, Tích Quy xoa đầu nó: "Sau này, chàng phải nghe theo lời ta đấy nhé."
Lạc lão đầu nhắc nhở: "Không thể để quả chuông này bị phá hủy, cũng không thể để ai khác cướp mất, nếu không, liên hệ giữa ngươi và hắn sẽ bị đứt đoạn."
"Biết rồi. Vậy ai trong thành này có thể biến hắn trở lại hình dạng bình thường?" Tích Quy hỏi.
Lạc lão đầu cười lạnh một tiếng: "Đương nhiên là, kẻ đứng đầu trong thuật điều khiển rối ở Quỷ giới, Vương chân nhân."