Chương 229: Hóa thành mảnh giấy.
Chương 229: Hóa thành mảnh giấy.
Chương 229: Hóa thành mảnh giấy.
Dịch: Athox
๑ ๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑ ๑
Nghe tới tên "Vương chân nhân", thần sắc Tích Quy hơi đổi, cô khẽ thở dài: "Đám Ngũ Phương Quỷ Soái kia, đúng là không thể trêu chọc được. Đặc biệt là Vương chân nhân này, tính cách kỳ quái, thôi đành đi tới đâu tính tới đó."
"Hải lão đại từ nay về sau trong Uổng Tử thành này, bất luận là phe Quỷ Vương hay phe dân gian Thập Tam Đạo, tất cả đều sẽ là kẻ địch của ngươi, ngươi hãy tự thu xếp cho tốt đi." Lạc lão đầu hừ lạnh một tiếng rồi tung người nhảy một cái, trực tiếp rời khỏi.
Tích Quy không để buồn ý tới hắn , vỗ vai Hải Thanh Mạc đang đứng bên cạnh: "Đi. Cuối cùng chúng ta cũng hội tụ, trước hết cứ tìm một nơi nghỉ ngơi đã, rồi mới có thể tâm tình trò chuyện. Đúng rồi, con nói huynh đệ Vô Thường cũng đã đến, bọn họ đang làm gì ngoài kia? Sao họ không vào đây?"
Hải Thanh Mạc trả lời: "Đang đánh nhau kìa."
Tích Quy giật mình: "Đánh nhau? Với ai? Chúng ta mau mau chóng chóng đến giúp bọn họ!"
“Ngũ Phương Quỷ Soái, Thần Đồ!" Hải Thanh Mạc trả lời.
Tích Quy ho nhẹ một tiếng, cố nén vẻ kinh hãi trong mắt: "Ai cơ?”
"Thần Đồ, rất cao lớn, rất cường lệ!" Hải Thanh Mạc mô tả một chút, "Cầm một cây chiến kích màu vàng kim!"
Tích Quy gật đầu: "Không sai, đúng là Thần Đồ. Bọn họ đang đánh nhau ở đâu?"
"Ngay chỗ tửu quán mà mẹ thường hay mua Hồn Phi tán." Hải Thanh Mạc mở cửa, chỉ về một phía, "Con cũng vừa mới từ đó tới."
"Được. Thế thì chúng ta chạy trước đã." Tích Quy quay người chạy về một hướng khác, con rối đế vương cắm đầu cắm cổ chạy theo sau.
Hải Thanh Mạc vội vàng đuổi theo, vừa chạy vừa gào lên: "Mẹ, đi sai hướng rồi, mẹ ơi!"
"Không phải đi sai! Với thực lực của chúng ta và thực lực của Thần Đồ mà con cũng dám đi chịu chết hay sao?" Tích Quy lắc đầu, "Mau mau chóng chóng nhanh một chỗ trốn."
Hải Thanh Mạc lưỡng lự nói: "Còn hai huynh đệ Vô Thường? Bọn họ thì sao?"
"Hai người đó qua những năm tháng này đã không ít lần đối mặt với kẻ thù không thể đánh bại, đây không phải là lần đầu tiên. Yên tâm, bọn họ biết cách trốn thoát!" Tích Quy quay đầu nhìn về phía trận chiến, "Ta sẽ gửi cho bọn họ một tín hiệu, bọn họ biết chúng ta đã gặp nhau, sẽ tìm cơ hội trốn thoát.”
Gương mặt Hải Thanh Mạc lộ vẻ nghi ngờ: "Mẹ, mẹ không lừa con đấy chứ?"
"Thanh Mạc, sao con lại nghi ngờ mẹ nhỉ. Lúc bé mẹ hay lừa con lắm à?" Tích Quy đáp lại.
Hải Thanh Mạc gãi đầu, trong ký ức của y, khi còn nhỏ mẹ luôn là người dịu dàng tốt bụng, không chỉ đối với gã mà cả với hàng xóm láng giềng, luôn luôn thân thiện. Cho đến khi gã rơi vào ảo ảnh đó, gặp được mẹ của mình hồi trẻ, mới hiểu được vì sao danh tiếng của Thánh nữ Tích Quy lại được lan truyền rộng rãi như vậy. Gã thở dài nhẹ nhàng: "Mẹ, con cũng rất muốn tin tưởng mẹ."
"Yên tâm đi. Tuy mẹ của con quỷ kế đa đoan nhưng không bao giờ chơi xỏ người mình!" Tích Quy vừa nói xong, đột nhiên ngẩng đầu lên trời và hét lớn một tiếng.
Phía xa, người không mặt nghe thấy tiếng hét vang này, nhẹ nhàng quay đầu lại. Lúc này trên gương mặt hắn đã xuất hiện cả mắt mũi, cái miệng cũng lập tức hiện ra, nói được tiếng người, còn là giọng nói của hai huynh đệ Vô Thường trùng khít lên nhau: "Đó là tín hiệu của Tích Quy, xem ra bọn họ đã gặp nhau rồi."
Thần Đồ cũng nghe thấy tiếng hét chói tai này, thu cây kích chiến trong tay lại: "Hình như đây là tín hiệu của đồng bọn các ngươi."
Người không mặt đột ngột giương cánh tay lên, chỉ thấy trên bầu trời Uổng Tử thành bỗng nhiên đầy mây đen, tiếng sấm vang dội như tiếng hò của hàng thiên quân vạn mã trên trời, Thần Đồ ngẩng đầu nhìn lên, vẻ mặt thoáng lộ vẻ kinh ngạc và vui mừng: "Hình như ta biết thân phận của các ngươi rồi. Quỷ Lôi Oanh Minh, Độ Thiên Kiếp! Đến đây, giáng sét đi!"
"Như ngươi mong muốn. Lôi, Lạc!" Người không mặt lại vung tay lên, một tia sét màu đen bay ra từ tầng mây, giáng thẳng về phía Quỷ Soái Thần Đồ. Thần Đồ hét lớn một tiếng, vung cây kích chiến trong tay, không ngờ lại chém thẳng vào tia sét kia.
Thân thể người không mặt lảo đảo không vững, ngũ quan trên gương mặt dần dần tán biến, hắn thở dài một tiếng: "Đại tướng Thần Đồ, thực lực của ngươi còn hơn hồi ấy."
Sau khi nói xong, thân thể người không mặt biến thành những mảnh giấy bay tán loạn. Thần Đồ vung cây chiến kích lên trời, trực tiếp đánh văng tia sét kia lên không trung, phá tan những đám mây đen. Sau đó hắn chống thẳng chiến kích xuống đất, lạnh lùng nói: "Thực lực của ta như thế nào, hai kẻ các ngươi làm sao đánh giá được."
Trong lúc mảnh giấy bay lộn xộn lả tả, hai bóng người một đen một trắng, mượn mảnh giấy để yểm hộ lao nhanh về hướng đông. Hắc Vô Thường lau vệt máu nơi khóe miệng, rút từ trong lòng ra một cuốn sổ Sinh Tử, viết lên đó: "Huynh đệ Vô Thường, trong thành Uổng Mạng, huyết chiến với quỷ tướng Thần Đồ, thoát... thoát thân... nguyên vẹn."
Nói đến nửa câu sau, hắn bắt đầu ho kịch liệt, cuối cùng phun ra ba ngụm máu đen, mới dừng lại được.
Bạch Vô Thường ở bên cạnh chế nhạo: "Thế mà bảo là thoát thân nguyên vẹn."
Hắc Vô Thường nhếch miệng cười: "Miễn là còn sống, thì tức là thoát thân nguyên vẹn."
Bạch Vô Thường lắc đầu, nở một nụ cười hiếm thấy: "Còn phải đi gặp bọn Tích Quy nữa đấy."
"Đã bao lâu rồi không gặp xú nha đầu ấy, không biết có già đi không. Năm xưa ta luôn suy nghĩ, khi nha đầu này đến tuổi trung niên, chắc chắn sẽ trở thành một phụ nữ yêu kiều quyến rũ, thậm chí còn hơn cả lúc trẻ." Hắc Vô Thường cất đi cuốn sổ Sinh Tử, lại bắt đầu ho khan kịch liệt.
Bạch Vô Thường liếc nhìn hắn: "Yên tâm đi, với tu vi của Tích Quy, hai mươi năm ngắn ngủi này không khiến nhan sắc của nha đầu đó thay đổi được đâu. Mà với tính cách của xú nha đầu ấy, kể cả có thay đổi cũng sẽ dùng ảo thuật để che giấu. Ngươi đừng có nghĩ linh ta linh tinh nữa."
"Chỉ là tán thưởng thôi mà." Hắc Vô Thường nhìn về phía sau, "Xem ra Quỷ Soái Thần Đồ không có ý định truy sát đến cùng."
Không xa đó, Thần Đồ thu chiến kích, bên cạnh xuất hiện một bóng đen đáp xuống, chính là Quỷ Soái phương nam - Đỗ Tử Nhân. Đỗ Tử Nhân hạ giọng nói: "Trận chiến vừa rồi của đại tướng đúng là kinh thiên động địa."
Thần Đồ lắc đầu: "Ta chưa dùng hết toàn lực, đối thủ cũng lưu lại hậu chiêu. Chỉ là chạm trán lần đầu, không cần phải đánh đến mức phân sinh tử. Để lại tới lần sau đi."
Đỗ Tử Nhân ngẩng đầu nói: "Gần đây, Uổng Tử thành của chúng ta đúng là náo nhiệt thái quá."
Thần Đồ vuốt mũi: "Còn một khoảng thời gian nữa, Quỷ Vương sẽ cử hành đại hôn."
"Đúng thế." Đỗ Tử Nhân gật đầu.
"Đại chiến thật sự sắp sắp bắt đầu rồi.” Thần Đồ cười phá lên, "Đúng là đáng mong đợi."
๑ ๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑ ๑
Khán Dần thành, thác nước Hoàng Tuyền.
Khán Dần Thành chủ đột nhiên mở mắt, nhẹ nhàng vung tay, một tia nước Hoàng Tuyền bay vụt ra, xoay quanh ngón tay hắn. Hắn cúi đầu suy tư trong chốc lát, bắn phía trước, làn nước Hoàng Tuyền hóa thành một tấm gương sáng, trong gương có thể thấy bóng dáng Quỷ Vương như ẩn như hiện. Hắn thở dài một tiếng, vung tay phải chém mặt gương thành hai mảnh, mỗi mảnh lập tức ngưng tụ thành một giọt nước. Khán Dần Thành chủ vung tay áo, hai giọt nước tách ra bay về hướng Bắc và hướng Đông.
Vùng cực bắc, Côn Lôn sơn trang, dưới cây hoa đào.
Một đạo nhân trẻ tuổi đang tu dưỡng bỗng mở mắt ra, một giọt nước đang lơ lửng trước mặt hắn.
Hắn mỉm cười: "Nhập vào thần niệm của ta." Giọt nước kia lập tức đi vào mi tâm của hắn.
Hắn lại khép hai mắt lại, chỉ chốc lát sau đã lại mở mắt ra, nói đầy ẩn ý: "Thành chủ đừng lo, ta có một chiêu kiếm, có thể giúp ngươi tiêu diệt lũ yêu ma quỷ quái này."