Chương 230: Cửu Luân quan
Chương 230: Cửu Luân quan
Chương 230: Cửu Luân quan
Dịch: Athox
๑ ๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑ ๑
Đại dương bao la ở cực Đông, trên một hải đảo bao phủ bởi sương mù dày đặc.
Một nam nhân thân hình cao lớn mặc áo lông chim bất ngờ vung chưởng, ngăn cản rồi kéo giọt nước kia lại. Hắn nhẹ nhàng nghiêng đầu, đôi mắt phượng cúi thấp, giọng nói dịu dàng: "Hóa ra là Thành chủ đại nhân, đã lâu không gặp."
Hắn thu hồi niệm lực trong lòng bàn tay, giọt nước kia nhanh chóng rơi vào lòng bàn tay của hắn, lập tức biến mất không còn dấu vết gì. Nam nhân này nhắm mắt suy nghĩ, sau đó cau mày, đợi đến khi hắn mở mắt trở lại...
Phía sau hải đảo, biển rộng dậy sóng!
"Chém!" Ánh mắt của người nam nhân cao lớn tràn ngập sát ý, sau lưng hắn đột nhiên mọc ra một đôi cánh, che phủ toàn bộ hải đảo.
Khán Dần thành, dưới thác nước Hoàng Tuyền, Thành chủ nhìn về phía Tây, nhẹ nhàng thở dài.
๑ ๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑ ๑
Trong Uổng Tử thành, Tích Quy mang theo Hải Thanh Mạc và con rối đế vương bước vào một quán rượu náo nhiệt, nơi đây đều là quỷ uổng mạng, ai nấy trông cực kỳ u ám và khủng khiếp, đang uống thứ rượu Hoàng Tuyền trông như nước bùn mà Hải Thanh Mạc đã từng thấy. Lúc hai người bước vào, quán rượu lập tức trở nên im bặt. Mọi người đổ dồn ánh mắt vào Tích Quy.
Một người đàn ông có vẻ là chưởng quầy nhẹ nhàng gẩy bàn tính trong tay, nói với vẻ mất kiên nhẫn: "Hải lão đại, ngươi lại đến đây làm gì?"
"Ta định đến Cửu Luân quan trốn tránh một thời gian, giúp chút đi." Tích Quy cởi cái túi gấm bên hông ra, ném thẳng tới trước mặt chưởng quầy kia.
Chưởng quầy kia nhìn cô với vẻ nghi ngờ, lập tức nhặt lấy cái túi gấm, đổ cả ra bàn, từ trong túi đổ ra một đống bảo bối đầy quỷ khí. Gương mặt hắn khó giấu nổi vẻ ngạc nhiên: "Lần này ngươi lại giở trò gì nữa đây?"
"Đại ca, chết tới nơi rồi!" Tích Quy bất đắc dĩ nói. "Ta còn giở trò gì được nữa!"
"Tạm tin ngươi một lần cuối cùng." Chưởng quầy cầm lấy cái túi, quét một cái lên bàn, nhanh chóng thu đống bảo vật kia vào trong túi, nở một nụ cười dữ tợn với Tích Quy, "Định ở trong Cửu Luân quan đến khi nào?"
"Trước khi đến giữa tháng bảy một ngày." Tích Quy trả lời.
"Thời gian khá lâu." Chưởng quầy vuốt cằm, "Nhưng cũng không sao. Ngươi ở trong đó càng lâu, thì chúng ta sống ngoài này lại càng nhàn nhã. Muốn vào cái quan tài nào?"
Tích Quy liếc mắt nhìn những người khác trong quán rượu: "Ngươi chọn một chỗ cho ta, không được nói với bất kỳ ai, ngay cả khi Quỷ Vương đích đến. Ngươi có thể hứa với ta được không?"
Chưởng quầy cười ha hả: "Nếu Quỷ Vương đích thân đến, thế thì nơi này đã trống rỗng không một bóng người, ai có thể nói cho hắn biết?"
"Đúng vậy. Dẫn ta vào quan tài đi. Không bao lâu sau sẽ có hai huynh đệ của ta tới đây, một đen một trắng, ngươi cho họ cũng tiến vào nơi quan tài kia của chúng ta. Sau đó đừng để bất kỳ ai đi vào." Tích Quy nói.
"Nghe nói vừa rồi Ngũ Phương Quỷ Soái đồng thời phát động, rõ ràng là tìm kiếm ngươi." Chưởng quầy day day mi tâm. "Đúng là phiền toái."
Sau khi nói xong, hắn nhẹ nhàng vặn con cóc vàng trên bàn, cánh cửa ngầm phía sau lập tức mở ra, hắn quay người dẫn Tích Quy và Hải Thanh Mạc đi vào.
Vừa bước vào trong cửa ngầm, Hải Thanh Mạc lập tức ồ lên kinh ngạc. Chỉ thấy chín cái quan tài lớn màu đen treo trước mặt họ, trên mỗi chiếc quan tài đen có một con dơi bằng đá. Hải Thanh Mạc nghi hoặc nói: "Chúng ta phải trốn vào trong quan tài này à?"
“Phía sau mỗi quan tài đều là một động thiên tách biệt, ngoại trừ những người được chưởng quầy cho phép đi vào có thể đi lại tự do, những người còn lại bước vào sẽ rơi vào nguy hiểm vô biên, kiếp nạn trùng trùng.” Tích Quy cười nói: “Đây là nơi an toàn nhất trong Uổng Tử thành này.”
Chưởng quầy tùy ý vung tay, chỉ thấy ánh mắt con dơi của quan tài thứ ba bên trái lóe lên ánh đỏ, tiếp đó nắp quan tài đột nhiên rơi xuống, bên trong đen kịt, hoàn toàn không thấy được cảnh tượng phía sau. Hải Thanh Mạc âm u nói: “Vào đó rồi chúng ta còn ra ngoài được không?”
“Yên tâm đi.” Tích Quy liếc mắt nhìn chưởng quầy một cái: “Tuy trong Uổng Tử thành không có người tốt, nhưng đã là người làm ăn buôn bán thì chữ tín là quan trọng nhất, vì mọi người đều không phải người tốt, trả thù sẽ cực kỳ thâm độc.”
Chưởng quầy cười lạnh một tiếng: “Ngoại trừ ngươi.”
“Đúng vậy, ngoại trừ ta.” Tích Quy tung người, bay thẳng vào trong quan tài đen, Hải Thanh Mạc cũng lập tức bám theo.”
Chưởng quầy sắc mặt âm u, nhấc tay phải khép nắp quan tài lại, sau đó xoay người quay trở lại quán rượu.
Tích Quy và Hải Thanh Mạc rơi vào trong quan tài đen, sau một thời gian ngắn chìm trong bóng tối, cả hai xuất hiện trong một hòn đảo xanh tươi um tùm. Tích Quy có vẻ rất quen thuộc với nơi này, gật đầu nói: “Là Tu La quan.”
“Thế nào là Tu La quan?” Hải Thanh Mạc hỏi.
“Cửu Luân quan, nghe nói năm xưa nó do Phong Đô Đại Đế chế tạo, sau này lại bị người khác trộm mất, cuối cùng lưu lạc tới trong Uổng Tử thành. Trước khi Phong Đô Đại Đế lên tới Quỷ Tiên, hắn thích du lịch khắp bốn phương, cuối cùng biến mỗi nơi hắn thấy ấn tượng thành một động thiên tách biệt, tổng cộng chín chỗ. Nghe nói bao gồm vài kỳ cảnh như Vạn Kiếm sơn, Tu La giới, Côn Luân sơn trang, Nam Thiên Môn. Mẹ đã đi qua mấy nơi, cũng tới nơi này một lần, nghe nói nó là một hòn đảo trong Tu La giới mà Đại Đế từng du ngoạn.” Tích Quy nói: “Nhưng con trai cứ yên tâm, người khác tới nơi này chỉ gặp quái thú Tu La, còn chúng ta cứ thưởng thức danh lam thắng cảnh là được.”
Hải Thanh Mạc nghe vậy lại âm thầm chua xót, gã thở dài nói: “Mẹ, mấy năm qua người sống cũng chẳng dễ dàng gì.”
Tích Quy bĩu môi, lộ vẻ khinh thường: “Thật ra sau khi ta tới đây, bọn họ sống mới chẳng dễ dàng gì.”
Con rối đế vương phía sau nhếch miệng nở một nụ cười xán lạn. Tuy con rối đế vương này còn chưa có thần trí nhưng lại thể hiện một số cảm xúc khá rõ ràng. Chắc hắn nghe ra ý tứ trống đánh xuôi kèn thổi ngược trong lời nói của hai người, cảm thấy hơi buồn cười.
Hải Thanh Mạc vỗ đầu hắn: “Ngươi cười cái gì?”
Tích Quy giơ ngón tay búng lên mi tâm Hải Thanh Mạc: “Đừng có mà bất kính với cha con.”
Hải Thanh Mạc khẽ thở phào một tiếng: “Mẹ, tức là chúng ta tạm thời an toàn đúng không? Thế thì mẹ có thể nói rõ với con được chưa, rốt cuộc chuyện giữa mẹ với người mà con gọi là cha này là như thế nào? Rốt cuộc con là con trai của ai?”
Con rối đế vương nghe vậy cũng trợn tròn hai mắt, quay đầu sang nhìn về phía Tích Quy, như đang mong chờ câu trả lời của cô.
Nhưng Tích Quy lại ngồi xuống bên một gốc cây cạnh đó, giơ tay hái quả dại cắn một miếng, thần sắc thản nhiên: “Không vội không vội. Mà này, con trai ngoan của mẹ, con kể cho mẹ xem mấy năm nay con đã gặp những chuyện gì? Vì sao con lại tu luyện Quỷ đạo? Trong Lan Lăng thành làm gì có đại sư Quỷ đạo nào?”
๑ ๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑ ๑
Trong quán rượu, huynh đệ Vô Thường xông vào. Đám quỷ uổng mạng này thấy hai người xa lạ, lập tức sinh lòng cảnh giới, ai nấy rút binh khí bên người ra.
Chưởng quầy lại rất thản nhiên, xua tay nói: “Tới tìm Hải lão đại hả?”
Hai người đồng thời gật đầu: “Cô ta tới đây rồi?”
“Đi theo ta.” Chưởng quầy xoay người, dẫn cả hai tới trước Cửu Luân quan. Một lát sau, hắn quay trở về, đảo mắt qua một người xung quanh một lượt.
Một người mặt mày hung dữ nói: “Chưởng quầy, định đối đầu với bên phía Quỷ Vương thật à?”
“Ta có điên đâu, mau rời khỏi đây.” Chưởng quầy xua tay, bảo đám khách khứa giải tán: “Ta nói sẽ không đưa bất cứ ai đi vào. Vì ta đã rời khỏi nơi này, có ai vào là bản lĩnh của chính bọn họ.”