Loạn Thế Chi Hoa, Thủ Hộ Chi Kiếm (Dịch Full)

Chương 231 - Chương 231: Thẹn Quá Hóa Giận

Chương 231: Thẹn quá hóa giận Chương 231: Thẹn quá hóa giận

Chương 231: Thẹn quá hóa giận

Dịch: Athox

๑ ๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑ ๑

Bên trong tòa tháp đen, Quỷ Vương chống tay lên đầu, ngáp dài ngáp ngắn nhìn từng bộ trường bào màu đen lơ lửng trước mặt, nhẹ nhàng vẫy tay, những chiếc áo bào màu đen này đều tan thành tro bụi. Người hầu đang đứng ở một bên lập tức quỳ sụp xuống, thân hình run rẩy, sợ hãi đến cực điểm: "Tôn chủ, tiểu nhân... tiểu nhân sẽ chuẩn bị lại."

Quỷ Vương gãi cằm nói. "Ta sắp kết hôn, sao những trang phục kết hôn ta lại toàn là màu đen?"

Người hầu vội vàng đáp: "Kết âm hôn trong Quỷ giới, tân nương tử là người vẫn mặc y phục màu đỏ, còn tân lang Quỷ giới mặc y phục màu đen, từ xưa đến nay luôn như vậy."

"Từ xưa đến nay luôn như vậy à." Quỷ Vương ngáp một cái, nhẹ nhàng giơ ngón tay, đánh bay người hầu ra xa. "Nhưng ta lại vẫn không thích cái gọi là từ xưa đến nay."

Người hầu lộn vài vòng trên mặt đất, cuối cùng lóp ngóp mới bò dậy: "Tiểu nhân hiểu rồi ạ, tiểu nhân hiểu rồi ạ, tiểu nhân sẽ lập tức đi chuẩn bị!"

Quỷ Vương xua tay: "Ta muốn mặc y phục màu đỏ."

Người hầu sửng sốt: "Nhưng y phục màu đỏ mang sát khí quá nặng, nếu người trong Uổng Tử thành chúng ta mà mặc..."

"Sát khí quá nặng?" Quỷ Vương lạnh lùng hừ một tiếng. "Nhưng ta chính là kẻ hung thần ác sát nhất trong thành này!"

"Tiểu nhân sẽ lập tức đi chuẩn bị!" Người hầu không dám nói gì thêm, ngay lập tức xoay người chạy đi.

Sau khi hắn rời khỏi, một đạo nhân mặc áo xanh bước ra từ bên cạnh. Đạo nhân để chòm râu dê, tay cầm phất trần, bước chân nhẹ nhàng chậm rãi, mang phong thái tiên phong đạo cốt ngược với vẻ quỷ khí um tùm trong tòa thành này. Hắn hành lễ với Quỷ Vương: "Tôn chủ."

Quỷ Vương thấy hắn đến, thần sắc hòa hoãn hơn một chút: "Chân nhân, ngươi đã tới rồi."

Hóa ra người này chính là một trong Ngũ Phương Quỷ Soái - Vương chân nhân, cũng chính là người mà Lạc lão đầu đã nhắc đến hôm đó, vị có thuật điều khiển rối đứng đầu Uổng Tử thành. Vương chân nhân đảo mắt một vòng xung quanh: "Bọn họ còn chưa về à?"

"Vẫn chưa, đều ra ngoài săn lùng khách ngoại lai rồi." Quỷ Vương lắc đầu nói: "Nhưng mới nãy thôi, đột nhiên không còn tung tích.”

Vương chân nhân suy nghĩ một chút, nói: "Trong Uổng Tử thành này, đột nhiên biến mất không để lại dấu vết, chỉ có một cách.”

Quỷ Vương gật đầu: "Phải. Bọn chúng trốn vào trong Cửu Luân quan."

Vương chân nhân nhẹ nhàng vung phất trần một cái: "Muốn xông vào Cửu Luân quan để bắt bọn chúng, đúng là sẽ rất phiền toái. Tôn chủ có cần bắt bọn chúng luôn không?"

"Trong số chúng có một người, là thể xác của Thánh Nhân, mà ta đang cần thể xác này. Ngoài ra, trong đó còn có một con rối đế vương." Quỷ Vương mỉm cười lạnh lùng. "Đội quân rối của ngươi đã có đại soái, danh tướng, chỉ thiếu con rối đế vương này mà thôi."

Thần sắc Vương chân nhân thay đổi: "Ồ? Con rối đế vương xuất hiện trong từng, của nhà nào vậy?

"Nam Dạ, họ Chu." Quỷ Vương đáp, "Khi còn hưởng trên dương thế hắn còn là người tu hành. "

“Ta xin được vào tìm kiếm giúp tôn chủ." Vương chân nhân xoay người, bước về phía trước một bước, thân hình tiêu tán.

Quỷ Vương nhìn theo bóng dáng hắn đi xa, cười lạnh: "Đội quân rối có thể hình thành rồi."

Tuyết Tướng Quân xuất hiện bên cạnh hắn: "Nghe nói có thể giết một vị Thánh nhân.”

"Đúng. Mặc dù chỉ là lời đồn đại, nhưng Vương chân nhân vẫn luôn tin tưởng chuyện này." Quỷ Vương đáp.

Tuyết Tướng Quân bình tĩnh nói: "Có lẽ trong lòng hắn, tôn chủ chính là vị Thánh nhân đó."

Quỷ Vương khẽ ngẩng đầu: "Nếu vậy, càng đáng mong đợi."

๑ ๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑ ๑

Trong quan tài Tu La, Tích Quy nghe Hải Thanh Mạc kể lại những chuyện mình đã trải qua từ trước tới nay, thở dài một tiếng: "Không ngờ những năm qua con lại phải trải qua nhiều thăng trầm như vậy. May mắn là sau khi Hải Ly tìm đến con, cuộc sống cũng khá vui vẻ, gặp được một vị đại ca và tam đệ tốt, còn gia nhập Quân Kiến sơn. Quân Cửu của Quân Kiến sơn, là người rất không tệ."

Hải Thanh Mạc gật đầu và nói: "Quân Cửu sư huynh thật sự đáng kính."

"Hơn nữa!" Tích Quy đột nhiên đứng dậy, vỗ mạnh vào vai Hải Thanh Mạc, "Ngươi còn gặp được một cô gái tốt nữa!"

Hải Thanh Mạc ngạc nhiên: "Mẹ đang nói tới... Hồng Niệm cô nương à?"

"Đúng vậy. Con gái của tướng quân, nghĩa tử của thái giám, thân phận con bé đúng là rất đặc biệt. Hơn nữa con bé còn là một kiếm thuật sư thiên tài, tuổi trẻ mà đã lên tới Huyền Tâm cảnh, lại thêm dung nhan tuyệt mỹ khiến cả hoàng trưởng tử và thiếu các chủ Thiên Khư đều phải xiêu lòng. Đúng là sự là thú vị, quá thú vị!" Tích Quy hứng khởi nói.

Hải Thanh Mạc cười trừ: "Mẹ! Sao chủ đề lại xoay sang phía này! Chúng ta không nói tới chuyện lúc con nhỏ tìm mẹ mà lạc vào Thần Đạo giáo, suýt nữa bị chém chết thần phách à? Hay là chuyện con tìm kiếm bí mật trong Thánh giáo, nhưng kết quả là bị trúng đòn đánh tan Linh Hải? Tại sao lại không kể về những chuyện bi thương mà lại nhảy sang chuyện phong hoa tuyết nguyệt rồi?"

"Ai ai ai!" Tích Quy xua tay nói, "Chuyện khó khăn thì ai cõi đời này không phải trải qua. Cho dù con đã gặp không ít sóng gió, nhưng dọc theo hành trình này đã nhận sư huynh, nghĩa huynh, huynh đệ Hải gia khác cả cha lẫn mẹ, huynh đệ Chu gia khác mẹ nhưng chưa chắc đã cùng cha. Bọn họ đã giúp đỡ con rất nhiều, mẹ cũng cảm thấy vô cùng vui mừng. Bây giờ, điều quan trọng nhất chính là Hồng Niệm cô nương! Mẹ thấy hai ngươi đều có vẻ quá e dè. Rõ ràng đã có tình cảm, sao mạnh dạn hành động đi!"

"Vớ vẩn!" Hải Thanh Mạc đứng bật dậy quát, "Mẹ toàn nói những chuyện không đứng đắn!”

"Thẹn quá hóa giận, thẹn quá hóa giận!" Tích Quy chỉ vào Hải Thanh Mạc, lắc đầu liên tục, "Còn con toàn không thành thật! Con nên học hỏi cha con. Đúng không, Phục Tà?"

Con rối đế vương khẽ nhếch môi nở nụ cười, gật đầu lia lịa.

"Yêu thì là yêu, rung động thì là rung động. Còn cần hành động..." Tích Quy siết chặt nắm tay, "... thì nên hành động!"

Hải Thanh Mạc che tay lên trán lắc đầu, có phần hối hận vì bao năm qua đã lo lắng về bà mẹ này. Tuy mẫu thân của gã ở trong Uổng Tử thành, nhưng cuộc sống không có gì là bất hạnh, ngược lại tràn đầy hứng thú với cuộc đời. Nghe gã kể lại quãng đời đầy đặc sắc của bản thân trong hơn một canh giờ mà mẫu thân của gã nàng chỉ quan tâm tới một dải màu đỏ trong câu chuyện. Trong lúc gã đang đau đầu, hai bóng người một đen một trắng hạ xuống đất, Hải Thanh Mạc như thấy được cứu tinh, vội vã bước tới bắt chuyện: "Vô Thường huynh đệ, các ngươi đã đến rồi."

"Tránh ra." Hắc Vô Thường giơ tay đẩy Hải Thanh Mạc ra, hai huynh đệ nhìn về phía Tích Quy, ánh mắt đầy thâm tình.

Tích Quy chỉ nhẹ nhàng mỉm cười, nhẹ nhàng vuốt lọn tóc mai: "Lâu rồi không gặp, hai vị huynh đệ."

Xem như Hải Thanh Mạc đã hiểu vì sao mẫu thân của mình chỉ quan tâm đến chuyện phong hoa tuyết nguyệt. Bởi vì mẫu thân của gã đến đâu, cũng có thể gây ra một đợt hoa tuyết nguyệt!

Bạch Vô Thường từ từ mở miệng: "Tích Quy, mấy năm qua ngươi sống có tốt không?”

Lần đầu tiên Hải Thanh Mạc nghe Bạch Vô Thường nói chuyện với giọng điệu như vậy. Bình thường hắn lạnh như băng, nhưng giờ đây giọng điệu không chỉ ấm áp, mà còn mang theo nhu tình khó tả. Dịu dàng đến mức... toàn thân gã nổi da gà. Gã lắc đầu thở dài nói: "Thật là quá vô lý. Ngươi có thấy thế không, Phục Tà huynh?"

Con rối đế vương nhiên nhe răng trợn mắt, phát ra tiếng gầm trầm trầm.

"Người như ta, đương nhiên có đi đến đâu cũng sống rất tốt." Tích Quy cười nói.

Đột nhiên trên không trung vang lên một tiếng nổ lớn, toàn bộ hòn đảo rung chuyển mãnh liệt. Sắc mặt mọi người lập tức trở nên nghiêm trọng, Tích Quy nhíu mày nói: "Quỷ Soái đến rồi.”
Bình Luận (0)
Comment