Chương 234: Tiểu đội vào thành
Chương 234: Tiểu đội vào thành
Chương 234: Tiểu đội vào thành
Dịch: Athox
๑ ๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑ ๑
Phía trước Hoàng Tuyền, Khán Dần Thành chủ đột nhiên ngẩng đầu lên, trầm giọng nói: “Trang chủ!”
Một tiếng cười khẽ vang lên từ đằng xa, quanh quẩn trên bầu trời Khán Dần thành: “Thành chủ không cần kinh ngạc, xưa nay tính ta vốn tùy ý, hay là tặng ngươi thêm một kiếm!” Sau đó chỉ thấy một luồng kiếm khí màu đỏ rơi xuống, hạ vào giữa bọn họ, tiếp theo một cánh cửa hư không mở ra, bên trong vang lên tiếng gào thét thê lương, có quỷ hồn muốn bò từ trong đó ra nhưng gặp phải ánh sáng đỏ kia, trực tiếp hóa thành một áng hoa đào, bay ra khỏi cánh cửa.
Lý Đào Hoa giơ tay mân mê một đóa hoa đào, khẽ ngẩng đầu lên, nhỏ giọng nói: “Giọng nói này... chẳng lẽ là đạo nhân vẽ bùa kia?”
Côn Luân sơn trang, đạo nhân trẻ tuổi lại cắm thanh kiếm gỗ đào vào dưới tán cây, phủi tai rồi cười nói: “Tạm thời chỉ giúp các ngươi được tới đây thôi.”
Chu Đán thần sắc kinh ngạc nhìn về phía Khán Dần Thành chủ: “Thành chủ, đây là?”
Hải Thanh Thiên đi về phía trước, nhẹ nhàng vuốt viết ánh sáng đỏ kia, kinh ngạc cảm thán trước uy lực của chiêu kiếm này, miệng lẩm bẩm: “Chiêu kiếm này trực tiếp chém xuyên Nhân giới và Quỷ giới! Thế gian này có kiếm pháp gì có thể làm được tới mức này?”
“Đương nhiên là kiếm thuật sự đệ nhất thiên hạ rồi.” Khán Dần Thành chủ đi tới cánh cửa hư không kia, trầm giọng nói: “Cánh cửa này không phải cửa vào Hoàng Tuyền, mà là cánh cửa do Thánh nhân chém ra. Nếu các ngươi bước vào trong đó, không bị ta quản thúc.”
“Tốt quá đi.” Nam Môn Thư An mặt mày hớn hở, định bước luôn vào trong.
“Có điều...” Khán Dần Thành chủ tiếp tục nói: “Trong Quỷ giới, yêu ma quỷ quái cực kỳ nguy hiểm, các ngươi phải tự gánh chịu.”
“Hiểu rồi.” Nam Môn Thư An bước một chân vào.
Lý Đào Hoa nhìn đóa hoa đào dần dần biến thành tro tàn trong tay, chìm vào trầm tư. Hải Thanh Thiên ở bên cạnh giơ chuôi kiếm gõ nhẹ lên bả vai mới khiến cô khôi phục tinh thần.
“Sao thế?” Hải Thanh Thiên hỏi.
“Không sao, chẳng qua cảm thấy chiêu kiếm vừa rồi có gì đó quen thuộc.” Lý Đào Hoa quay lại hỏi Khán Dần Thành chủ: “Ngươi nói đây là chiêu kiếm do kiếm thuật sư đệ nhất thiên hạ chém ra? Tức là chỉ Trang chủ trong truyền thuyết?”
“Đúng vậy.” Khán Dần Thành chủ gật đầu.
“Vì sao hắn lại giúp chúng ta?” Lý Đào Hoa hỏi.
“Đúng như người hắn nói, Trang chủ là người tính cách tùy ý, nếu có cơ hội ngươi có thể tự hỏi hắn.” Khán Dần Thành chủ khẽ mỉm cười.
“Được.” Lý Đào Hoa xoay người, cũng lập tức bước qua cửa.
Hải Thanh Thiên chắp tay nói: “Đa tạ Thành chủ. Đại ca ta còn có một câu bảo ta chuyển lời cho ngài.”
“Ồ?” Khán Dần Thành chủ khẽ nhướn mày: “Hắn nói gì?”
“Đại ca nói, nếu nhất định phải đánh một trận, Hoàng Tuyền có mở rộng cũng không sao.” Hải Thanh Thiên chép miệng: “Huynh ấy sẽ ra tay.” Nói xong Hải Thanh Thiên cung tung người nhảy vào.
Khán Dần Thành chủ mỉm cười vung cánh tay lên, đánh tan cánh cửa hư không kia: “Cái tên đó nói năng vẫn ngông nghênh như vậy.”
Chu Đán ở bên cạnh sắc mặt lo lắng: “Thành chủ, đại chiến mà đại công tử Hải gia vừa nói là?”
“Giữa tháng bảy năm nay sẽ là ngày âm khí cường thịnh nhất trong ngàn năm qua. Người trong Quỷ giới sẽ không bỏ qua cơ hội lần này.” Khán Dần Thành chủ nói.
Chu Đán hừ lạnh một tiếng: “Cơ hội gì chứ? Đệ tử thấy là cơ thể hủy diệt Uổng Tử thành thì có.”
“Uổng Tử thành sẽ vĩnh viễn không bị hủy diệt.” Khán Dần Thành chủ nói đầy ẩn ý: “Vì thế giới thể nào cũng có người uổng mạng.”
๑ ๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑ ๑
Đám người Lý Đào Hoa rơi xuống đất, nhiều cảnh tượng hoang vắng quỷ dị xung quanh, đột nhiên thấy hoang mang. Nam Môn Thư An xấu ổ hỏi: “Bước tiếp theo chúng ta nên đi đâu?”
Hải Thanh Thiên khẽ nhíu mày: “Cái này, hình như đại ca chưa từng nói?”
Lý Đào Hoa xoay người nhìn về phía căn lầu trên núi cao ẩn trong làn xương mù ở đằng xa, vung kiếm chỉ tay: “Đi tới đó. Nơi đó chắc là Diêm La điện trong truyền thuyết. Tìm một Diêm Vương hỏi vị trí của tiểu sư huynh.”
Hải Thanh Thiên cười khổ nói: “Đào Hoa muội không hổ là chưởng môn một phái, nói chuyện đúng là khí phách. Nhưng ba tên ngoại lai chúng ta mà gặp Diêm Vương, chắc sẽ bị bắt lại ngay lập tức. Nên thăm dò thì hơn.”
Nam Môn Thư An đột nhiên rút kiếm, dưới chân tỏa ra một hình bát quái, xuất kiếm đâm về phía trước.
Một cây quạt xếp giơ lên, ngăn chiêu kiếm này. Chỉ thấy một vị thư sinh áo trắng xuất hiện trước mặt bọn họ, mặt mày mỉm cười, giọng điệu hiền lành: “Chắc ba vị từ Khán Dần thành tới hả?”
Nam Môn Thư An thu kiếm: “Làm sao ngươi biết?”
Thư sinh chậm rãi phe phẩy quạt xếp: “Vì ta cũng tới từ Khán Dần thành, là đệ tử dưới trướng Thành chủ, ta tên Ninh Thải Thần.”
Hải Thanh Thiên nhíu mày nói: “Ninh Thải Thần.”
“Đúng vậy. Thư sinh Ninh Thải Thần. Ngày đó ta phụng lệnh Thành chủ tới đây truy tìm tung tích Hải Thanh Thiên, sau đó vẫn luôn ở đây chưa về. Ta thấy ba người các ngươi xuất hiện, trên người có chứa khí tức nhân gian nên đoán là viện trợ mà Thành chủ phái tới. Xin hỏi thân phận các ngươi?” Ninh Thải Thần hỏi.
Hải Thanh Thiên chắp tay: “Ta là đệ đệ của Hải Thanh Mạc, tên là Hải Thanh Thiên. Vị này là sư muội của huynh ấy, chưởng môn Quân Kiến sơn Lý Đào Hoa. Vị này là bằng hữu của huynh ấy, Nam Môn Thư An của Thái Ất phái.”
Ninh Thải Thần khẽ gật đầu: “Xem ra các ngươi không phải do Thành chủ phái tới mà là chủ động tới tìm hắn.”
Lý Đào Hoa cảm thấy xung quanh có và khí tức lạnh lẽo âm trầm đang tiếp cận, nhìn xung quanh một lượt rồi hỏi: “Ngươi vẫn luôn ở đây, chẳng lẽ không đi tìm tiểu sư huynh của ta?”
“Không phải, ta đã tìm ra vị trí của Hải Thanh Mạc.” Ninh Thải Thần trả lời.”
Hải Thanh Thiên vội vàng la lên: “Hả? Ở đâu?”
Ninh Thải Thần cầm quạt xếp, giơ một ngón tay: “Hắn tới Uổng Tử thành.”
“Uổng Tử thành?” Nam Môn Thư An cả kinh: “Hắn tới đó làm gì?”
“Đi tìm mẹ của hắn.” Ninh Thải Thần khẽ thở dài: “Chỉ tiếc một mình ta thì sức lực chỉ có hạn, không cách nào mở cửa Uổng Tử thành.”
Lý Đào Hoa trả lời: “Mau dẫn chúng ta đi. Chúng ta giúp ngươi mở cửa thành.”
Ninh Thải Thần khẽ nhíu mày: “Hả? Nhưng ta thấy ba người các ngươi đều rất trẻ....”
Còn chưa dứt lời, mười mấy Quỷ sai đã xuất hiện xung quanh bọn họ, tên Quỷ sai cầm đầu cả giận quát: “Phàm nhân lớn mật, dám tự tiện xông vào Quỷ giới!”
“Ồm ào.” Lý Đào Hoa cầm trường kiếm, đột nhiên vung lên, kiếm khí quét qua đánh tan tất cả Quỷ sai thành mây khói.
Ninh Thải Thần đứng bên cạnh thấy vậy trợn mắt há hốc mồm: “Lợi hại vậy sao?”
Hải Thanh Thiên cũng cảm khái: “Mới một thời gian không gặp, Đào Hoa chưởng môn, kiếm pháp của ngươi đã mạnh đến mức này rồi à?”
Lý Đào Hoa hỏi Ninh Thải Thần: “Chúng ta trẻ tuổi thì không mở được cánh cửa kia à?”
“Mở được, mở được!” Ninh Thải Thần gật đầu lia lịa, sau đó xoay người đi trước dẫn đường, ba người theo sau.
Nam Môn Thư An nhỏ giọng nói: “Chúng ta có thể tin được người này không?’
Lý Đào Hoa trả lời: “Lời hắn nói có một nửa là giả.”
Nam Môn Thư An gật đầu nói: “Ta cũng thấy vậy.”
“Nhưng còn có một nửa là thật.” Lý Đào Hoa đặt tay lên trường kiếm bên hông: “Đó là chắc chắn tiểu sư huynh đang ở Uổng Tử thành.”