Chương 235: Kim Khẩu Ngọc Ngôn
Chương 235: Kim Khẩu Ngọc Ngôn
Chương 235: Kim Khẩu Ngọc Ngôn
Dịch: Athox
๑ ๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑ ๑
Trong quan tài Tu La, thiên địa chấn động.
Huynh đệ Vô Thường vội vàng rút lưỡi hái trong tay ra, chuẩn bị nghênh địch.
Tích Quy cảm khái: “Có người tìm ra chúng ta nhanh vậy sao, không biết là vị Quỷ soái nào?”
Hắc Vô Thường khẽ thở dài: “Sao lại là Quỷ soái, không có đối thủ nào khá hơn à?”
“Yên tâm, không khéo lại là vị yếu một chút thì sao? Các ngươi vừa đấu với Thần Đồ đại soái xong, trừ phi gặp được người khó dây dưa nhất trong Ngũ Soái là Vương Chân Nhân, những người khác đều không đáng sợ.” Tích Quy cổ vũ.
Sau đó trên không trung chậm rãi huyễn hóa thành một gương mặt, để ba chòm râu ngăn ngắn, dáng dấp mang chút uy nghiêm như thần tiên.
Tích Quy giơ tay ra tát nhẹ lên miệng.
Hải Thanh Mạc kinh ngạc hỏi: “Là vị Quỷ soái nào?”
Bạch Vô Thường bất đắc dĩ nói: “Quỷ soái phía tây, Vương Chân Nhân.”
Cái đầu lớn huyễn hóa ra trên không trung chậm rãi mở miệng, âm thanh như sấm dậy: “Lũ đạo chích to gan, dám tự tiện xông vào Uổng Tử thành ra, còn không mau bó tay chịu trói.”
Hải Thanh Mạc cười nói: “Đường đường Quỷ soái, lúc ra sân cũng phải nói mấy lời vớ vẩn chụp mũ đó à?”
“Đây không phải lời vớ vẩn.” Tích Quy đột nhiên giơ tay, chỉ thấy một luồng uy phong áp dữ tợn đánh xuống, hất cô lui lại liền ba bước.
Còn Hải Thanh Mạc lại không ra tay kịp, luồng uy áp đó ép thẳng xuống vai y, khiến hai chân gã chìm sâu ba thước. Gã trầm giọng nói: “Thế này là sao?”
Huynh đệ Vô Thường ngẩng đầu nhìn lên, nhíu mày nói: “Đây là Kim Khẩu Ngọc Ngôn của Vương Chân Nhân, có thể ngôn xuất pháp tùy, phải cẩn thận.”
Cái đầu kia lại nhếch môi quát: “Cúi đầu nhận tội!”
“Đừng có mơ!” Huynh đệ Vô Thường chém lưỡi hái lên trời, chỉ nghe “rầm” một tiếng, ngăn cản một luồng uy áp vô hình.
Còn Tích Quy chắp tay trước ngực, quanh người là mây tía lượn lờ, hình thành vòng phòng hộ, cũng ngăn cản uy áp kia lại. Con rối đế vương bên cạnh sắc mặt đờ đẫn, dường như không có bất cứ phản ứng gì với Kim Khẩu Ngọc Ngôn.
Hai đầu gối của Hải Thanh Mạc đã quỳ xuống đất, đầu cũng không chịu được mà cúi thấp, gã cười khổ một tiếng, hạ giọng nói: “Nói là thành thật, đây là chuyện trong truyền thuyết, không ngờ ta lại gặp được trong Uổng Tử thành. Nhưng ta không quỳ.” Y giơ hai tay lên, chia ra cắt rách ngón tay, vẽ một bùa chú lên hai bên tai.
Bùa chú này tên là Thanh m phù, một khi vẽ ra, cho dù sấm nổ bên tai cũng không nghe thấy chút âm thanh nào.
Cái đầu lớn trên không trung thấy sau hai tiếng nói mà đám người bên dưới vẫn đang chống cự, có vẻ mất kiên nhẫn, quát lớn một tiếng: “Tan vỡ!”
“Tàn nhẫn vậy à!” Hắc Vô Thường bật thốt lên, thu hồi lưỡi hái, xuất chưởng đánh về phía Bạch Vô Thường.
Bạch Vô Thường cũng vung chưởng, song chưởng giao nhau, dưới chân hiện lên hình bát quái, âm dương chính giữa nhanh chóng xoay chuyển, tạo thành một bức vách ngăn tiếng Kim Khẩu Ngọc Ngôn này lại.
Còn Tích Quy lại ngồi xếp bằng xuống, mây tía trên người càng lúc càng nồng nặc, con rối đế vương đi tới phía trước cô, bộ trường bào phất phơ theo làn gió. Hắn giơ hai tay, không ngờ lại hút toàn bộ lực lượng trong âm thanh kia vào trong ống tay áo của mình.
Hải Thanh Mạc vẻ mặt thoải mái đứng bên nhìn. Gã vốn tưởng rằng tiếng Kim Khẩu Ngọc Ngôn thứ ba này không có tác dụng gì với mình, nhưng đột nhiên một âm thanh vang lên trong lòng, mang theo uy nghiêm không cách nào cự tuyệt: “Tan vỡ.”
Chỉ trong phút chốc, Hải Thanh Mạc cảm thấy da thịt toàn thân nứt toác ra ngoài, như muốn hưởng ứng theo hai chữ này, khiến thân thể tan vỡ. Mãi tới lúc giọng nói của Lục gia đột nhiên vang lên, phá tan hai chữ kia: “Cút ngay!”
Trên không trung, gương mặt khổng lồ đột nhiên vặn vẹo, tiêu tan rồi lại xuất hiện, lặp đi lặp lại rất nhiều lần rồi mới bình tĩnh trở lại. Hắn cười khổ nói: “Xem ra chỗ này còn thú vị hơn trong tưởng tượng của ta.’
Tích Quy vung tay, màu tím trên người dần dần tan biến, cô bước tới, trầm giọng nói: “Không biết vì áo thuật Kim Khẩu Ngọc Ngôn của Vương Chân Nhân bị người khác phá rồi.”
Huynh đệ Vô Thường cũng buông lỏng tay, hình bát quái dưới chân tan biến. Hắc Vô Thường gật đầu nói: “Chẳng lẽ là vì huyền ảo trong quan tài Tu La này? Tuy hắn không muốn bước vào quan tài, tránh bị cấm chế trong quan tài Tu la trói buộc, cố tình dùng phép hư ảnh hóa hình thi triển thuật Kim Khẩu Ngọc Ngôn bức ép chúng ta ra ngoài. Nhưng dù sao quan tài Tu La cũng là Thánh vật của Phong Đô Đại Đế, hắn dùng chiêu này liền ba lần, chắc cũng không chịu nổi.”
Hải Thanh Mạc ngoài mặt gật đầu đáp khẽ: “Hóa ra là thế.” Trong lòng lại không khỏi khen ngợi Lục gia: “Lục gia, lần này làm không tệ.”
Lục gia kia lại khinh thường đáp: “Đừng quá đắc ý, trong Uổng Tử thành này thực lực của Vương Chân Nhân chỉ dưới Quỷ Vương, các ngươi cùng lao lên cũng chẳng đối phó được một mình hắn.”
Hải Thanh Mạc nghi hoặc nói: “Thế thì làm sao bây giờ?’
“Vừaận dụng quan tài Tu La này, nghĩ cách phong ấn hắn ở đây.” Lục gia nhắc nhở.
Cái đầu trên không trung đột nhiên cao giọng cười ha hả: “Ha ha ha ha, làm sao mà trốn được.” Vừa dứt lời, chỉ thấy cái đầu đột nhiên biến mất, sau đó ánh sáng trắng lóe lên, một nam nhân trung niên mặc đạo bào xuất hiện trước mặt mọi người.
Hải Thanh Mạc trầm giọng nói: “Đây là Vương Chân Nhân.”
“Bày trận!” Tích Quy quát khẽ.
Hải Thanh Mạc sửng sốt: “Bày trận? Bày trận gì?”
Chỉ thấy huynh đệ Vô Thường đã hành động, thân hình hai người chợt lóe lên, chia sang hai bên, phối hợp cùng Tích Quy tạo thành một hình tam giác. Sau đó cả hai đồng thời giơ tay phải, kết thành ấn quyết hoa sen.
Vương Chân Nhân cúi đầu nói: “Hóa ra Hải lão đại tung hoành Uổng Tử thành lại là Thánh nữ Tích Quy năm xưa. Mà huynh đệ Vô Thường của Quỷ giới không ngờ lại lẻn vào Uổng Tử thành. Đúng là náo nhiệt, náo nhiệt thật đấy!”
Đột nhiên dưới đất có tiếng động lớn vang lên, khoảnh khắc trước Hải Thanh Mạc còn cảm nhận được có một vật thể khổng lồ trườn qua dưới chân mình, ngay sau đó đã thấy một con rắn khổng lồ chui lên từ mặt đất sau lưng Vương Chân Nhân, trực tiếp há miệng máu, cắn thẳng về phía hắn. Vương Chân Nhân nhẹ nhàng hất phất trần, đánh con rắn này thành tro tàn.
Hải Thanh Mạc nghi hoặc nói: “Con rắn này ở đâu ra vậy?”
“Đây là cấm chế trong quan tài Tu La, Vương Chân Nhân không phải người được phép đi vào, vì vậy quan tài Tu la sẽ tìm mọi cách diệt trừ hắn.” Tích Quy đáp: “Sắp tới Sơn Băng rồi, Phục Tà, giữ chắc Tiểu Thanh Mạc của chúng ta.”
Con rối đế vương lập tức làm theo lời cô, đặt tay lên vai Hải Thanh Mạc. Hải Thanh Mạc đau tới mức la oai oái: “Nhẹ chút, nhẹ chút, nhẹ chút.”
Sắc mặt Vương Chân Nhân đột nhiên hiện lên chút sát ý, tiếp đó cúi đầu nhìn xuống, chỉ thấy mặt đất dưới chân bắt đầu sụp đổ, hắn nhảy về phía sau, toàn thân rơi xuống vực sâu vạn trượng. Trên không trung bỗng vang lên một tiếng kêu vang, hai con quái điểu lớn như ngọn núi đột nhiên xuất hiện, lao về phía Vương Chân Nhân.
Hải Thanh Mạc kinh ngạc cảm thán: “Không ngờ nơi này có nhiều quái vật như vậy.’
“Nơi này là quan tài Tu La, là cũng là nơi nguy hiểm nhất trong Cửu Luân Quan. Nhưng nó cũng có một điểm khac với tám quan tài còn lại.” Tích Quy nói.
Hải Thanh Mạc nghi hoặc nói: “Có gì khác?”
Tích Quy nhún vai: “Quan tài Tu La sẽ dùng bất cứ thủ đoạn nào để giết chết kẻ xâm nhập,của ho nên nó hoàn toàn không quan tâm tới an nguy của chúng ta.” Nói xong mặt đất dưới chân bọn họ cũng lõm sâu xuống, toàn bộ ngọn núi lập tức sụp đổ.
Ba người Tích Quy dựa vào trận pháp kỳ lạ, chậm rãi lơ lửng trong không trung.
Còn Hải Thanh Mạc nhanh chóng rơi xuống, con rối đế vương tóm lấy gã, trực tiếp đạp nát một tảng đá trên không trung, nhảy thẳng lên cao.