Chương 236: Dị thú hiện thân
Chương 236: Dị thú hiện thân
Chương 236: Dị thú hiện thân
Dịch: Athox
๑ ๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑ ๑
Hải Thanh Mạc khẽ thở phào một tiếng: “Phục Tà huynh, sao ngươi nghe lời mẹ ta như vậy?”
“Xưng huynh gọi đệ với ai đấy?” Tích Quy xuất hiện sau lưng Hải Thanh Mạc, gõ một phát lên đầu Hải Thanh Mạc. Hai người và cả con rối đế vương rơi xuống một gốc quái thụ đột ngột mọc từ dưới đất lên, ngửa đầu nhìn vào không trung.
Chỉ thấy Vương Chân Nhân vung phất trần, trên người đột nhiên xuất hiện một pháp tướng Thiên tướng, hai tay giao nhau, hai con quái điểu dừng lại cách hắn một trượng, kêu vang, vỗ cánh, nhưng không cách nào tiến thêm.
Hải Thanh Mạc cảm khái: “Lão già này mạnh thật.”
“Đây là Kim Sí Đại Bằng, tuy là biến ảo ra nhưng cũng không thể coi thường.” Tích Quy nói.
Vương Chân Nhân như nghe thấy lời nói của Tích Quy, khóe miệng hơi nhếch lên, tiếp theo nhấc phát trần, tob pháp tướng Thiên tướng hóa thành ánh kim quang tỏa ra, trực tiếp chém hai con quái điểu thành từng mảnh nhỏ, hóa thành một cơn mưa máu đổ xuống đám người Tích Quy.
Con rối đế vương gầm lên một tiếng, y phục trên người trải ra, tung người nhảy tới, vận sức đánh ra một chưởng, một luồng hào quang màu tím ngưng tụ thành tấm chắn khổng lồ, ngăn cản toàn bộ cơn mưa máu kia.
Hải Thanh Mạc nghi hoặc nói: “Mẹ, mẹ biết thuật điều khiển rối à? Sao Phục Tà huynh lại mạnh vậy?”
Tích Quy lắc đầu nói: “Làm sao ta lại đi học cái thứ đó được. Hình như bản thân hắn đã mạnh vậy rồi, đang dựa vào bản năng chủ động bảo vệ ta.”
Hải Thanh Mạc giơ ngón tay cái lên: “Làm người thì chỉ biết chịu đòn, làm rối gỗ thì uy phong lẫm liệt.”
Tích Quy lườm gã một cái: “Chuyện lúc trước, hắn kể hết cho con rồi?”
Hải Thanh Mạc cười nói: “Không phải, không phải, là con tận mắt thấy chuyện lúc đó.”
Vương Chân Nhân lơ lửng trong không trung, ba chòm râu nhẹ nhàng phất phơ theo làn gió, cúi đầu cười nói: “Đây là con rối đế vương, không tệ, tử khíđông lai, mang tướng đế vương, quả là vật hiếm có.”
Hải Thanh Mạc nhíu mày nói: “Xem ra hắn cũng tới vì Phục Tà huynh. Mẹ, chúng ta làm gì bây giờ?”
“Làm gì bây giờ? Đương nhiên là chạy!” Tích Quy xoay người nói: “Phục Tà, đừng ham chiến!”
Vương Chân Nhân giơ một ngón tay, chỉ thấy một pháp kiếm hư không xuất hiện trên đỉnh đầu hắn, hắn vung tay lên, thanh kiếm kia đâm thẳng theo hướng Tích Quy đang chạy trốn.
Con rối đế vương nổi giận gầm lên một tiếng, niệm lực cường đại lan tỏa, biến thành một thanh pháp kiếm màu tím ngăn trên đỉnh đầu mọi người, va chạm với thanh pháp kiếm vàng kim kia, làm phát ra một tiếng vang lên, khiến toàn bộ quan tài Tu La lay động. Huynh đệ Vô Thường hạ xuống bên cạnh Tích Quy, cũng nhanh chóng tăng tốc lao thẳng tới. Hắc Vô Thường nói: “Không ngờ tiểu tử này có thể chặn được pháp kiếm của Vương Chân Nhân.”
Bạch Vô Thường quay đầu lại liếc mắt nhìn Chu Phục Tà một cái: “Bởi vì hắn là Hoàng đế Nam Dạ, trên người có một nửa Nhân hoàng chi khí, đi vào Uổng Tử thành thì Nhân hoàng chi khí vốn có năng lực áp đảo quỷ khí ở nơi này, cho nên trông mới cường đại như vậy.”
Hắc Vô Thường cười nói: “Giọng điệu của ngươi có vẻ bất mãn.”
“Ta không có, ngươi nghe lầm rồi.” Bạch Vô Thường lạnh lùng trả lời.
Hải Thanh Mạc quay đầu lại nhìn thoáng qua Vương Chân Nhân trên không trung, xung quanh hắn lại hiện lên rất nhiều dị thú kỳ quái, đang dây dưa với hắn. Thanh pháp kiếm vàng kim khổng lồ lơ lửng trên đỉnh đầu hắn, múa lượn mạnh mẽ hùng hồn, cực kỳ lưu loát chém đám dị thú thành từng mảnh. Gã không nhịn được hạ giọng cảm khái: “Cái gã này hiếu sát quá, còn có đạo sĩ như vạya phía?”
Tích Quy bĩu môi nói: “Vương Chân Nhân đã từng là danh tướng Bắc Thần, lập bẫy trên chiến trường giết chết hai mươi vạn đại quân Nam Dạ, từng được tôn là Sát Thần. Sau này hắn công cao hơn chủ, Hoàng đế Bắc Thần sinh lòng nghi kỵ, tìm lý do giết vài vị thân tín của hắn. Vương Chân Nhân thấy vậy cũng muốn thối lui, cố ý từ chức tướng quân, về nhà bắt đầu tu đạo. Nhưng không ngờ hắn làm tướng quân đã là hạng nhất rồi, tu luyện cũng lên tới đỉnh, mắt thấy sắp bạch nhật phi thăng. Nhưng Hoàng đế Bắc Thần sợ sau khi phi thăng hắn sẽ trả thù mình, vì thế triệu tập mười ba cao thủ cảnh giới Thiên Bệ, tập kích hắn trước lúc phi thăng, khiến cho một vị vốn là tiên nhân trên bầu trời lại thành quỷ trong Uổng Tử thành.”
Hải Thanh Mạc nghe vậy nhíu mày nói: “Hóa ra còn có câu chuyện như vậy, có lẽ tu tới nửa bước Thái Thượng, chứng tỏ Vương Chân Nhân này cũng là người đáng khâm phục.”
Tích Quy gật đầu nói: “Cũng đúng.”
Lúc này trên không trung đột nhiên giăng đầy mây đen, sấm sét ầm ầm, giữa tầng mây có thứ gì đó khổng lồ như ẩn như hiện.
Vương Chân Nhân hơi ngẩng đầu lên, nhẹ nhàng nhấc tay, thanh kiếm lớn màu vàng kim chỉ lên trời, tiếng nổ vang rền.
Mà lúc này đám dị thú cuồn cuộn không dứt cũng dừng thế công, tất cả nằm sụp xuống đất, đầu cúi gục, như cực kỳ sợ hãi quái vật khổng lồ trên tầng mây.
“Có rồng à?” Hải Thanh Mạc dừng bước, hỏi.
Tích Quy giơ tay, một luồng niệm lực ngưng tụ thành tấm chắn,của huyết ảnh dâng lên bên cạnh bọn họ. Cô lắc đầu nói: “Không phải, còn đáng sợ hơn rồng.”
Hải Thanh Mạc hiếu kỳ nói: “Thế thì là cái gì?”
Tích Quy nói đầy ẩn ý: “Trong Đông Hải có Lưu Ba sơn, sâu trong biển bảy ngàn dặm. Trên đó có thú, trông như trâu, thân xanh mà không sừng, một chân, ra vào nước ắt có mưa gió, hào quang của nó như nhật nguyệt, âm thanh của nó như sấm sét, tên là Quỳ. Hoàng đế chiếm được, lấy da làm trống, lấy xương lôi thú làm cọc, âm thanh vang năm trăm dặm, uy chấn thiên hạ.” Theo lời giới thiệu của Tích Quy, một cái chân thò ra từ tầng mây, sau đó một thân hình khổng lồ chậm rãi hiện thân, dáng vẻ như trâu, toàn thân tỏa kim quang, nhưng chỉ có một chân.
Huynh đệ Vô Thường trầm giọng nói: “Dị thú, Quỳ.”
“Không sai, đây là thú cưỡi của Đảo chủ, Quỳ.” Tích Quy nói.
Hải Thanh Mạc phì một tiếng bật cười, mọi người nhìn sang phía gã, Hắc Vô Thường nghi hoặc nói: “Ngươi cười cái gì?”
Hải Thanh Mạc che miệng cười nói: “Con dị thú này chỉ có một chân, đảo chủ coi nó là thú cưỡi, thế chẳng phải vừa đi vừa nhảy à? Đảo chủ luôn tạo cho ta một cảm giác rất thần bí, rất uy nghiêm, các ngươi nói như vậy sao lại không buồn cười?’
Quỳ trên bầu trời như nghe thấy lời nói của Hải Thanh Mạc, lại bỏ qua Vương Chân Nhân trước mặt, ngược lại quay đầu sang nhìn về phía bọn họ. Chỉ thấy nó há miệng, phát ra tiếng gầm giận dữ, tiếp đó một âm thanh mãnh liệt đánh thẳng về phía bọn họ. Tiếng trứng gà vỡ vang lên xung quanh, tấm chắn mà Tích Quy vừa hao tổn không biết bao nhiêu niệm lực ngưng tụ thành xuất hiện vết nứt rõ rành rành. Cô châm chọc: “Sao nào? Giờ còn buồn cười nữa không?”
Hải Thanh Mạc che trán: “Ta sai rồi, Quỳ huynh, huynh đài dũng mãnh vô song, đi đứng thế nào cũng đầy uy nghiêm!”
Quỳ kia hừ lạnh một tiếng, xem như nhận câu xin lỗi này, tiếp đó nó quay sang Vương Chân Nhân, miệng nói tiếng người, giọng nói như chuông đồng: “Người phương nào, dám xông vào Tu La.”
“Một món đồ dỏm, làm gì có tư cách hỏi tên ta.” Vương Chân Nhân vung phất trần, thanh kiếm vàng kim đánh về phía dị thú Quỳ.
Trên người dị thú Quỳ lấp lánh kim quang, chỉ thấy một luồng thiên lôi từ trên tầng mây giáng xuống!