Chương 237: Mười ba thanh kiếm
Chương 237: Mười ba thanh kiếm
Chương 237: Mười ba thanh kiếm
Dịch: Athox
๑ ๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑ ๑
“Thiên Lôi Cửu Lạc, uy phong lắm à?” Vương Chân Nhân hừ lạnh một tiếng, thanh kiếm phóng lên bầu trời, đụng phải luồng thiên lôi kia, phát ra một tiếng vang lớn. Hắn nói: “Chỉ giỏi to tiếng mà thôi.”
Hải Thanh Mạc gãi đầu: “Vương Chân Nhân này nói năng còn rất thú vị.”
“Đa tạ tiểu hữu.” Vương Chân Nhân cúi đầu nói: “Nếu ta nổi giận mới thật là thú vị.”
Hải Thanh Mạc khẽ nhíu mày: “Sao lỗ tai của đám người này tốt vậy?”
Bạch Vô Thường nói: “Tuy là thần thú nhưng dẫu sao cũng chỉ là đồ giả, không thể giữ chân hắn quá lâu. Tiếp theo chúng ta đi đâu đây?”
Tích Quy nói: “Trong quan tài tu la có một khu rừng trúc, tên là ‘không thể gặp Tu La’, nó được mô phỏng theo nơi bế quan của đảo chủ, có bỏ trốn một kết giới. Có người nói kết giới thật sự thì kể cả cao thủ cảnh giới Thái Thượng cũng phải hao phí thời gian nhất định mới có thể phá được nó.”
“Bản sao thì thế nào?” Hải Thanh Mạc ngẩng đầu nhìn dị thú Quỳ trên không trung, giờ phút này nó đang giao chiến kịch liệt với Vương Chân Nhân, quanh người là thiên lôi cuồn cuộn, hết sức uy phong, nhưng rõ ràng cũng phải cố gắng hết sức, đã bị pháp kiếm tỏa kim quang của Vương Chân Nhân áp đảo.
Tích Quy thở dài: “Bên ngoài rừng trúc còn bỏ trốn một trận pháp, nghe nói...”
“Đừng nghe nói, chạy trước đã.” Hải Thanh Mạc thấy cái chân duy nhất của dị thú Quỳ đã bị kim kiếm đánh trúng, sắp thành cụt hẳn, vội vàng nói: “Không chạy là không kịp đâu.”
“Nói cũng đúng, con trai, con kế thừa phẩm tính của mẹ! Mẹ rất vui mừng!” Tích Quy phất tay thu hồi tấm chắn, dẫn mọi người bay thẳng về phía tây.
Lúc này dị thú Quỳ trên không trung trúng một kiếm vào lưng, phát ra tiếng kêu rên giận dữ. Nó quay đầu lại nhìn về phía đám người bỏ chạy mất dạng, quát: “Một lũ rác rưởi!”
Phía xa vạn dặm, trên hòn đảo lẻ loi giữa biển, nam nhân dựa vào người dị thú khổng lồ nhắm mắt dưỡng thần bỗng cảm nhận được phía sau có tiếng vang. Hắn mở mắt, nhẹ nhàng vuốt viết thân hình dị thú, giọng điệu dịu dàng: “A Quỳ, sao thế?”
Dị thú Quỳ thật sự lật người, hình thế của nó lớn hơn trong quan tài Tu La nhiều, ánh mắt cũng càng thêm sắc bén: “Hình như phân thân của ta bị giết chết.”
“Phân thân? Là phân thân mà năm xưa Phong Đô Đại Đế đến Tu La đảo, dùng da lông mà ngươi bỏ lại chế tạo thành?” Đảo chủ khẽ thở dài: “Xem ra gần đây Quỷ giới không an phận rồi.’
Dị thú Quỳ hừ khẽ một tiếng, trong mũi lóe lên vài ánh sét, nó đứng dậy, thân hình khổng lồ che khuất cả bầu trời. Tiếp đó nó gầm lên trời một tiếng, toàn bộ hòn đảo cũng chấn động theo.
Đảo chủ mỉm cười trấn an: “Thôi thôi, không cần bực tức vì việc nhỏ này.’
Dị thú Quỳ bất mãn nói: “Tuy là phân thân, nhưng bị người ta chém cũng là mất mạng, ta cũng phải giúp nó một tay.”
Trong quan tài Tu La, dị thú Quỳ kia cảm thấy được tiếng rống, tiếp đó trên người lấp lóe kim quang, mây gió trên đảo nhanh chóng xoay chuyển, trên không trung tia sét màu tím giáng xuống, từng luồng sấm sét không ngừng đánh về phía Vương Chân Nhân. Vương Chân Nhân vung thanh kim kiếm ngăn cản, nhưng tử lôi lần này lợi hại hơn chín luồng thiên lôi lúc trước nhiều, kim kiếm trúng vài chiêu, hoàn toàn vỡ nát. Vương Chân Nhân không thể không hạ xuống đất bằng, vung phất trần trong tay gọi ra một hư ảnh Linh Lung bảo tháp, giúp hắn ngăn chặn luồng thiên lôi kia.
Mọi người đang chạy trốn nghe tiếng động này vội vàng quay đầu nhìn lại. Hải Thanh Mạc sửng sốt: “Sao dị thú Quỳ đột nhiên mạnh lên vậy? Nhưng trông hắn có vẻ... rất đau đớn?”
Chỉ thấy dị thú Quỳ trên không trung sắc mặt dữ tợn, thân hình vặn vẹo kịch liệt, cuối cùng không ngờ cả hồn phách lẫn thân thể máu thịt ngưng tụ thành một, hóa thành một quả cầu thịt cực lớn, tỏa ra hào quang chói mắt như mặt trời. Một lúc sau lại nghe “ầm” một tiếng, kim quang lan tỏa, dị thú như con trâu khổng lồ biến mất không còn tăm hơi....
“Lần này là rồng rồi chứ?” Hải Thanh Mạc lẩm bẩm.
Chỉ thấy trên không trung, một con rồng lớn quay cuồng trong tầng mây, nhưng khác với kim long thường thấy trong họa tiết ở Ma giới, con rồng trên không trung chỉ có một chân.
“Đây là hình dạng dị thú Quỳ sau khi biến hóa, ta còn tưởng đồ dỏm trong quan tài Tu La không biết chiêu này cơ?” Tích Quy sửng sốt.
Giọng nói của Hải Thanh Mạc có vẻ mong chờ: “Tức là có thể thắng?”
Tích Quy vỗ vay gã, tiếp tục chạy tới: “Không phải, chẳng qua là chúng ta chạy thêm được một lúc thôi.”
“Tuy là đổ dỏm nhưng dẫu sao cũng là thú cưỡi của đảo chủ, ta dùng mười ba kiếm.” Vương Chân Nhân đột nhiên giơ phất trần lên, chỉ thấy sau lưng hắn từng Hải Thanh Mạchanh pháp kiếm hiển hiện, mỗi thanh mang hình dạng bất đồng, lần lượt trải ra, rất có khí thế.
Hải Thanh Mạc rất muốn quay đầu lại nhìn nhưng bị Tích Quy ấn đầu về: “Đừng có nhìn. Đó là mười ba chiêu kiếm sát phạt trên người Vương Chân Nhân. năm xưa hắn từng một mình đi vào Thiên Quân trận của Nam Dạ, trên người vác theo mười ba thanh kiếm này. Tới cuối cùng chỉ còn lại thanh kiếm, rốt cuộc hắn cũng tới được mắt trận, xuất kiếm phá hủy Thiên Quân trận, sau đó mới có chiến tích tanh máu lập bẫy giết hai mươi vạn tướng sĩ. “
Hải Thanh Mạc nghi hoặc nói: “Vậy vì sao lại không được nhìn?”
Hải Thanh Mạc thở dài một tiếng, lắc đầu, không nói gì.
“Kiếm, xuất.” Vương Chân Nhân giơ một ngón tay lên không trung, thanh trường kiếm bay lên.
Dị thú Quỳ gầm lên một tiếng, thân hình lượn một vòng trong tầng mây rồi bay vút ra, móng vuốt duy nhất bắt lấy thanh trường kiếm kia.
“Tiếp!” Vương Chân Nhân lại chém lại một kiếm.
Chiêu kiếm này bị một luồng thiên lôi của dị thú Quỳ đánh rơi xuống đất.
Vương Chân Nhân mặt không đổi sắc, chỉ có đạo bào phất phới càng kịch liệt, hắn vuốt chòm râu ngắn của mình, sau đó ba thanh phi kiếm trực tiếp bay ra.
“Lui!” Dị thú Quỳ đã nhận ra thế công cường đại lần này, lập tức nổi giận lầm lên một tiếng, một tấm lôi thuẫn xuất hiện trước mặt nó, ngăn hai thanh phi kiếm này lại.
Nhưng Vương Chân Nhân lại vung phất trần, quấn lấy một thanh phi kiếm trắng toát, ném thẳng lên trời: “Phá!”
Chiêu kiếm này trực tiếp phá tan lôi thuẫn, dị thú Quỳ dốc toàn lực, quét cả đuôi ra mới đánh rơi được bốn thanh phi kiếm này. Có điều lúc này Vương Chân Nhân lại tung người nhảy lên, lơ lửng trên đỉnh đầu dị thú Quỳ. Bảy thanh phi kiếm còn lại lượn vòng quanh hắn, trên kiếm lóe lên huyết quang, lại có hai thanh bay ra.
Lại nghe một tiếng kêu rên vang lên, sau lưng dị thú Quỳ đã trúng hai kiếm. Cái đầu rồng của nó nhếch lên, thân hình vung vẩy, như định bay về phía trước.
“Định chạy à!” Vương Chân Nhân giơ một ngón tay, lại một thanh kiếm đâm thẳng vào bụng dị thú Quỳ. Dị thú Quỳ bị đau lên rên lên một tiếng, tiếp đó cũng từ bỏ ý định chạy trốn, dốc toàn bộ lực lượng lao về phía Vương Chân Nhân.
Vương Chân Nhân vẫn đứng yên tại chỗ không hề né tránh, búi tóc bị gió thổi tung, mái tóc bạc lay động. Hắn lẳng lặng nhìn dị thú Quỳ lao tới tập kích, trong mắt lóe lên sát khí mãnh liệt. Chỉ thấy một thanh trường kiếm màu đỏ máu từ trên trời giáng xuống. Ngay khoảnh khắc dị thú Quỳ há to miệng máu định nuốt chửng hắn, thanh trường kiếm này trực tiếp xỏ xuyên qua đầu dị thú Quỳ. Thân hình dị thú Quỳ lập tức mất sạch sức lực, rơi thẳng từ trên không trung xuống.
Một tiếng vang lớn cất lên, cuối cùng Hải Thanh Mạc không nhịn được quay đầu. Chỉ thấy dị thú Quỳ ngã lén dưới đất, máu tươi đặc sệt chảy ra, nhanh chóng lan ra xung quanh. Nó liếc mắt nhìn Hải Thanh Mạc ở đằng xa, trong mắt không có bất cứ tình cảm nào. Nhưng Hải Thanh Mạc thấy vậy lại cảm giác cực kỳ chấn động, không khỏi dừng bước.
Tích Quy nhìn thoáng qua, lắc đầu nói: “Đã bảo con đừng có nhìn mà. Dị thú Quỳ khác với những dị thú khác, nó có nhân tâm. Nhưng cũng không cần tự trách, đây chẳng qua chỉ là một phân thân, sau khi hồn diệt sẽ trở về bản thể, không khéo lại là chuyện tốt.”
Nhưng một bóng người hạ xuống ngăn giữa Hải Thanh Mạc và dị thú Quỳ, tiếp đó ba thanh phi kiếm giáng xuống, giết chết dị thú Quỳ! Vương Chân Nhân lập tức xoay người, rút thanh trường kiếm đỏ như máu ra khỏi đầu của dị thú Quỳ, tiện tay vung lên hô: “Đi!”