Chương 238: Quy Khư chi thuật
Chương 238: Quy Khư chi thuật
Chương 238: Quy Khư chi thuật
Dịch: Athox
๑ ๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑ ๑
“Đi thôi!” Tích Quy kéo Hải Thanh Mạc chạy như điên về phía trước; “Đừng có quay đầu lại. Nói xong cô liếc mắt nhìn huynh đệ Vô Thường bên cạnh một cái.”
Huynh đệ Vô Thường ngầm hiểu ý, đồng thời chém lưỡi hái trong tay ra, hai bên vừa chạm nhau đã lập tức biến thành một lưỡi hái khổng lồ. Bọn họ đẩy lưỡi hái ra, sau đó chỉ thấy Tích Quy tung người nhảy lên, nắm lấy lưỡi hái này chém thẳng về phía sau, va chạm vơi sthanh trường kiếm đỏ như máu của Vương Chân Nhân. Rõ ràng thực lực của Tích Quy không thể địch nổi, bị chiêu kiếm này ép lui về phía sau.
“Mẹ!” Hải Thanh Mạc nổi giận gầm lên một tiếng.
“Chuyện vặt thôi!” Tích Quy cao giọng quát: “Quy Khư, nơi không điểm cuối!”
Hắc Vô Thường cả kinh: “Quy Khư?”
Bạch Vô Thường cũng lộ vẻ kinh ngạc: “Mấy năm nay Tích Quy đã tu luyện tới trình độ này rồi à?”
“Quy Khư là cái gì?” Hải Thanh Mạc hỏi.
“Ngươi sẽ thấy nhanh thôi, tương tự như thuật Thần Ẩn của người tu hành Nhân giới các ngươi.” Bạch Vô Thường trả lời.
Lại thấy trong tay Tích Quy tỏa ra một luồng sáng trắng, ngăn cản thế tới của thanh trường kiếm kia. Bên phía Vương Chân Nhân, sợi tơ trắng trên phất trần duỗi dài, ngoắc lấy mấy thanh trường kiếm dưới đất, sau đó hắn vung tay lên, mười mấy thanh trường kiếm đồng thời bắn ra.
“Ngừng, lại!” Con rối đế vương nổi giận gầm lên một tiếng, tung người nhảy lên, vung cả hai tay. Đột nhiên sau lưng con rối xuất hiện mười mấy cánh tay bằng gỗ, mỗi tay nắm lấy một trường kiếm. Tuy hắn bắt được kiếm nhưng lại không cách nào ngăn cản kiếm thế, cánh tay gỗ trên người vang lên tiếng kẽo kẹt.
“Phục Tà huynh!’ Hải Thanh Mạc nôn nóng, đặt ngón tay lên môi, định khởi động huyết chú.
Bạch Vô Thường giơ tay ngăn gã lại: “Không cần lo lắng.’
“Trở... về.... cho... ta!” Con rối đế vương vẫn nói năng lắp bắp, nhưng khí thế cực kỳ hùng hồn, chỉ thấy tất cả tay gỗ trên người đồng thời vung về phía trước, ba thanh phi kiếm bị hắn đánh văng ra ngoài, nhưng cùng lúc đó tất cả cánh tay đột nhiên đứt gãy, những thanh phi kiếm còn lại cũng lướt qua người hắn, thân thể hắn không khỏi rơi xuống.
Nhưng một bàn tay hư ảo đã đỡ lấy hắn. Con rối đế vương nằm trên bàn tay kia, ngẩng đầu nhìn lên trời, miệng lẩm bẩm: “Tích... Quy...”
Mọi người đồng thời ngẩng đầu nhìn lên, ai nấy lộ vẻ kinh ngạc. Hải Thanh Mạc trầm giọng nói: “Đây là Thần Ẩn?”
“Không sai, Quy Khư cùng loại với Thánh nhân của người tu hành Nhân giới các ngươi.” Hắc Vô Thường nói.
Chỉ thấy Tích Quy lơ lửng trên không trung, sau lưng có một hư ảnh không xuất hiện. Hư ảnh kia đội nón che rất lớn, cái nón rách nát, mảnh vải dày đặc rủ xuống, dáng vẻ âm trầm đáng sợ. Hắn mặc bộ quan bào Nhân giới, nhưng trên quan phục không thêu rồng cũng chẳng thêu hạc mà vẽ một con thánh thú màu trắng thần bí, đồng hời tay cầm một cây dù giấy màu đỏ che khuất cả bầu trời. Hư ảnh kia không nói một lời, chỉ vung tay trái, tất cả kiếm đều ngừng lại tại chỗ.
Tích Quy lau vệt máu màu trắng chảy ra trên khóe miệng, cười thảm nói: “Yên tâm đi, khi cần ra tay ta sẽ không do dự!”
Hải Thanh Mạc nghi hoặc nói: “Đây là vị quỷ thần nào?”
“Hắn không phải quỷ thần, là Hoang Thần bị cuốn vào Quy Khư ngàn vạn năm trước, chỉ có thể mượn thuật Quy Khư trở lại Nhân giới trong thời gian ngắn ngủi. Có điều hắn bị rơi vào nơi vô tận đó quá lâu, trên người mang oán khí quá nặng nên chỉ có người tu luyện Quỷ đạo mới có thể sử dụng thuật này.” Bạch Vô Thường giải thích.
Hắc Vô Thường vui vẻ nói: “Không ngờ Tích Quy lại giấu giếm thủ đoạn này, lần này không cần chạy nữa. Thuật Quy Khư đủ để chúng ta giao chiến với Vương Chân Nhân.’
“Không, mẹ ta chỉ gắng gượng thi triển thôi.” Hải Thanh Mạc nhìn ra manh mối: “Còn cách khu rừng trúc đó bao xa?”
Bạch Vô Thường giơ hai ngón tay lau nhẹ lên mắt, tiếp đó trả lời: “Chỉ lát nữa là đến.”
‘Được.” Hải Thanh Mạc tung người nhảy lên phía trước.
Tích Quy trên không trung mỉm cười, nhẹ nhàng nói: “Con trai à, xem ra mấy năm nay con đã trưởng thành hơn không ít.”
Vương Chân Nhân vung nhẹ phất trần, tất cả trường kiếm lượn vòng xung quanh hắn. Hắn nhìn hư ảnh pháp tướng kia, trầm giọng nói: “Thuật Quy Khư, chưa từng được thấy.”
“Tốt lắm.”
“Nhưng ta đang rất không tốt.” Tích Quy cười khổ một tiếng, từ khoảnh khắc gọi vị Hoang Thần này ra, cô đã cảm thấy trong cơ thể như có ngàn vạn con kiến đang bò, đang gặm nhấm. Giờ phút này cô chỉ có thể cố nén đau đớn,giơ cao tay phải, sau đó vung xuống.
Pháp tướng kia buông con rối đế vương xuống, tiếp đó cũng vung chưởng đánh xuống Vương Chân Nhân. Vương Chân Nhân điểm mũi chân thối lui về phía sau, trường kiếm bay lượn xoay tròn quanh người, tạo thành một tấm khiên kiếm khí, ngăn cản chưởng này của pháp tướng. Hắn lùi liền mười bước mới dừng lại, giơ hai ngón tay lên ngực, sau đó phun ra một ngụm máu tươi.
Con rối đế vương đứng dậy từ dưới đất, bàn tay vung vẩy, có vẻ cực kỳ vum.
“Ngươi cũng chạy mau cho ta!” Tích Quy vung tay trái, pháp tướng kia cũng làm theo cô, hất bay con rối đế vương ra ngoài. Con rối đế vương vẽ thành đường cong trên không trung, đầu cắm xuống đất, rơi trước mặt đám người Hải Thanh Mạc.
“Đừng gây chuyện nữa, Phục Tà huynh!” Hải Thanh Mạc trực tiếp phóng qua người hắn.
Bạch Vô Thường thở dài một tiếng,vừa ung xiềng xích trong tay, quấn lấy chân phải con rối đế vương kéo mạnh lên trời, bước chân vẫn không hề dừng lại, kéo theo con rối đế vương chạy như điên về phía khu rừng trúc kia, không khác gì thả diều.
Hắc Vô Thường ngẩng đầu lên nói: “Sắp tới nơi rồi.’
“Thần linh lạc đường không biết tên, ngươi sẽ trở về hư vô, mong cho trước lúc đó, ngươi có thể...” Tích Quy giang hai tay, quát lớn lên trời: “Lại chiếu rọi hào quang.”
“Phàm nhân.” Một giọng nói trầm trầm vang lên dưới nón che.
Tích Quy chỉ cảm thấy máu thịt toàn thân như xé rách, đám người đang chạy như điên bỗng cảm thấy có lực lượng nặng tựa ngàn cân đè xuống, không cách nào nhúc nhích. Còn ở đằng khác, sắc mặt Vương Chân Nhân cũng lập tức tái nhợt, phi kiếm xoay xung quanh như bị một luồng lực lượng trói buộc, ngừng lại tại chỗ.
“Ngươi đang ra lệnh cho bản tọa đấy à?” Giọng nói dưới nón che có vẻ tức giận.
Tích Quy nói: “Chỉ là nguyện vọng xa vời trưởng lão ta mà thôi.”
“Phàm nhân hèn kém, đã bao giơ thấy hào quang chân chính hay chưa?” Người dưới nón che đột nhiên thu dù, lại thấy vầng thái dương treo trên quan tài Tu La đột nhiên hóa to gấp trăm lần, ánh nắng mãnh liệt chiếu xuống, chớp mắt đã nuốt trọn toàn bộ thế giới quan tài Tu La.
“Nhắm mắt lại!” Tích Quy quát lớn.
Mọi người vội vàng nhắm hai mắt lại. Hắc Bạch Vô Thường đồng thời vung lưỡi hái, chỉ thấy một lồng phòng hộ ác quỷ đột nhiên mọc từ dưới đất lên,bao phủ bốn người bọn họ. Nhưng ánh nắng dữ dội kia lập tức hòa tan cái lồng này.
Một lát sau, pháp tướng Hoang Thần biến mất, Tích Quy rơi từ trên không trung xuống bên cạnh bọn họ, con rối đế vương vội vàng đi tới bế cô lên.
Hải Thanh Mạc nhìn cô nói: “Mẹ.”
“Vương Chân Nhân bị thiên huy kia đả thương, chắc trong chốc lát hắn không đuổi kịp đâu.” Tích Quy uể oải nói: “Mau tới rừng trúc kia.”
“Được.” Hải Thanh Mạc quay đầu nhìn lại phía sau, đúng là không thấy bóng dáng Vương Chân Nhân.