Chương 239: Bệ đá bạch ngọc
Chương 239: Bệ đá bạch ngọc
Chương 239: Bạch Ngọc đài
Dịch: Athox
๑ ๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑ ๑
Mọi người lướt qua hai vách đá rồi hạ xuống bên cạnh rừng trúc vừa được nghe nói tới. Hải Thanh Mạc đang định tiên tới, Bạch Vô Thường giữ chặt gã lại: “Đừng vội.”
Chỉ thấy khu rừng trúc rậm rạp vốn không có lối đi bỗng nhiên tự tách ra làm đôi, cây trúc chia sang hai bên. Mọi người đi vào bên trong, bước chân đi về phía trước thì rừng trúc phía sau cũng lập tức khép lại như cũ. Bạch Vô Thường giải thích: “Bất cứ dị thú trận pháp gì trong quan tài Tu La đều không đối địch với chúng ta, không cần lo lắng.”
Hải Thanh Mạc lo lắng nhìn con rối đế vương trong lòng Tích Quy: “Mẹ, mẹ có sao không?”
Tích Quy xua tay nói: “Ta thì làm sao cơ chứ?” Sau đó cô xoay người, phun một ngụm máu xuống dưới đất. Tích Quy lau miệng: “Không việc gì thật mà.” Tiếp theo lại không nhịn được, nôn liền ba ngụm máu.
Hải Thanh Mạc cười không được khóc cũng chẳng xong: “Mẹ, đừng nói gì nữa.’
Tích Quy rút một mảnh gỗ từ phần tay chân đã cụt của con rối, ném thẳng qua, đập trúng đầu Hải Thanh Mạc: “Không phải ngươi hỏi ta à?”
“Tới rồi.” Hắc Vô Thường nói.
Chỉ thấy một người xuyên qua một khu rừng trúc, tới bên một vách núi phong cảnh nên thơ. Cách bọn họ không xa có một bệ đá bạch ngọc rất lớn. Phía sau bệ đá, thác nước đổ xuống như tấm lụa mỏng bằng bạc, tuy nước chảy từ trên chỗ rất cao xuống nhưng không dồn dập mãnh liệt, ngược lại mang một cảm giác nhẹ nhàng mỹ lệ. Bọt nước bắn ra, tạo thành từng ánh cầu vồng hoa lệ, sau đó lại lập tức tiêu tan, không ngừng lặp lại.
Hải Thanh Mạc vuốt cằm: “Ta cảm giác Đảo chủ là một người tính cách tương đối hiền lành?”
Tích Quy cười nói: “Ồ? Làm sao nhìn ra vậy?”
“Căn cứ theo địa điểm mà hắn tu hành mà đoán thôi. Nơi này rất tương tự như Cửu Long nhai của chúng ta, nhưng so với Cửu Long nhai nơi này còn nên thơ hơn một chút. Mẹ thấy đấy, Thành chủ tu hành ở Khán Dần thành bên Hoàng Tuyền, cho nên khiến người ta có cảm giác âm trầm quỷ dị thần bí. Ngược lại thì Đảo chủ chắc là người ôn hòa lương thiện.” Hải Thanh Mạc giải thích.
“Sau này có cơ hội, con có thể tới kiểm chứng những gì mình vừa nói. Dù sao thì Đảo chủ còn thần bí hơn cả Thành chủ, trừ mấy vị Thánh nhân ra thì chưa một ai từng thấy Đảo chủ.” Tích Quy chỉ cái bệ bạch ngọc kia: “Con bế ta lên kia nghỉ tạm một chút. Bệ đá bạch ngọc là nơi Đảo chủ tu hành, ta cảm thấy nó có thể giúp ích cho thương thế của ta.’
Con rối đế vương nghe xong lập tức chạy tới bên rìa bệ đá bạch ngọc, đặt Tích Quy lên đó. Tích Quy nhắm hai mắt lại, bắt đầu cảm nhận niệm lực lưu chuyển trên bẹ đá bạch ngọc.
Hải Thanh Mạc thở phào một tiếng, đi tới bên thác nước, uống một ngụm rồi thoải mái hét lớn một tiếng: “Cuối cùng cũng sống sót rồi!”
Hắc Vô Thường tìm tảng đá ngồi xuống, cười nói: “Thằng nhóc này, chắc đây là người lợi hại nhất mà ngươi từng đối mặt hả.”
Hải Thanh Mạc xua tay nói: “Không nói dối ngươi. Ta đã từng gặp mặt và giao thủ với Ma chủ rồi.”
“Ma chủ? Thằng nhãi nhà ngươi bịa giỏi thật. Ngươi mà gặp mặt Ma chủ thì phải tới chỗ hai huynh đệ chúng ta báo danh từ lâu rồi.” Hắc Vô Thường bĩu môi cười.
“Ngươi không tin ta à.” Hải Thanh Mạc bất đắc dĩ nói. “Xem ra Quỷ giới không biết gì về trận chiến của chúng ta ở Vạn Kiếm sơn!” Ta thật sự gặp mặt Ma chủ, còn giao thủ vài chiêu mà vẫn trốn thoát nguyên vẹn! Nhưng hình như trông ta giống người mà cô ta từng thích, cho nên vẫn nhẹ tay với ta, xem như tơ tình chưa đứt!”
Hắc Vô Thường biến sắc: “Ồ? Xem ra ngươi từng gặp Ma chủ thật, không ngờ còn biết Ma chủ là nữ.”
“Đúng vậy, nhưng nói thậ ra đối thủ thật sự phải giao chiến là Kiếm Tướng quân dưới trướng Ma chủ. Kiếm Tướng quân so với Vương Chân Nhân kia thì sao?” Hải Thanh Mạc hỏi.
Bạch Vô Thường hạ xuống bên cạnh Hắc Vô Thường, nói đầy ẩn ý: “Năm xưa cảnh giới của Vương Chân Nhân không phải nửa bước Thái Thượng mà là đã bước vào cảnh giới Thái Thượng, sắp sửa độ kiếp đăng thiên, bị người ta chặn giết nửa đường. Cho nên hắn được tôn là người tiếp cận Thánh nhân nhất trên thế gian này. Kiếm Tướng quân của Ma Tôn, ta từng nghe đại danh của hắn nhưng chưa từng gặp mặt, nhưng dẫu sao hắn cũng không phải người có chiến lực mạnh nhất trong Thất Tướng Quân, chắc cũng không phải đối thủ của Vương Chân Nhân.’
Hải Thanh Mạc nhíu mày nói: “Lợi hại đến vậy sao? Thế chắc tương đương với cửu sư huynh của ta.”
“Quân Kiến sơn, Quân Cửu?” Sắc mặt Bạch Vô Thường hơi đổi.
“Ồ? Hải Thanh Mạc nhướn mày: “Ngươi từng nghe danh sư huynh của ta à? Không đúng, hay các ngươi từng gặp qyh của sư huynh?”
Hắc Vô Thường lắc đầu nói: “Chưa từng.”
Hải Thanh Mạc lại hỏi: “Người đã chết, theo truyền thuyết quỷ hồn được hai người các vị hoặc đầu trâu mặt ngựa tiếp đón, có đúng không?’
“Đương nhiên là không.” Hắc Vô Thường trả lời: “Nếu thật sự như vậy, hai người chúng ta chẳng bận chết đi được à? Trong địa phủ có vô số quỷ quỷ sai, hai huynh đệ của ta và hai tên súc sinh kia coi như đứng đầu Quỷ sai. Chỉ có bậc quyền quý hoặc người tu hành cường đại ở Nhân giới qua đời mới cần hai nhóm chúng ta ra tay.”
Hải Thanh Mạc gật đầu, suy nghĩ một hồi rồi hỏi: “Các ngươi có thấy mấy vị sư huynh của ta trong sổ Sinh Tử không?’
Hắc Vô Thường lắc đầu nói: “Chưa từng. Sổ Sinh Tử nằm trên tay Diêm Vương.”
“Hiểu rồi.” Hải Thanh Mạc day day mi tâm: “Xem ra hồn phách của các sư huynh bị khóa trong đại trận Vạn Kiếm sơn, phải đợi sau này ta nghĩ cách, tu bổ lại trận pháp kia mới có thể để bọn họ quay về luân hồi.”
“Ngươi lẩm bẩm cái gì vậy?” Hải Thanh Mạc hỏi.
Hải Thanh Mạc ngẩng đầu lên,xuất ua tay nói: “Không có gì đâu, toàn mấy chuyện râu ria thôi.”
Lúc này Tích Quy lại đột nhiên ngồi dậy từ bệ đá bạch ngọc, vỗ mạnh xuống,d dập nát bệ đá bạch ngọc kia: “Phong Đô Đại Đế đúng là qua loa lấy lệ, bệ đá bạch ngọc này chỉ là tảng đá bôi tí phấn thôi!”
๑ ๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑ ๑
Ngoài Cửu Luân Quan, Đỗ Tử Nhân và Thần Đô lao ra khỏi quan tài, hai người liếc mắt nhìn nhau một cái, đồng thời lắc đầu.
Thần Đô phủi bụi đất trên người, cười khổ nói: “Cửu Luân Quan này đúng là huyền diệu, ở trong đó thiếu chút nữa bị lột bỏ một lớp da.”
“Kỳ quái, Vương Chân Nhân không lựa chọn quan tài thứ ba, hắn chọn luôn cái ở giữa.” Đỗ Tử Nhân lấy làm khó hiểu.
“Làm sao ngươi biết?” Thần Đô nghi hoặc nói.
Đỗ Tử Nhân chỉ tay, chỉ thấy trên không trung có một viên lưu ly châu rơi xuống, hắn ấn viên ngọc vào mi tâm rồi nói: “Để đề phòng lúc sau có người khác đi vào, ta đặt một viên Thông Thiên châu ở đây. Ta thấy hắn đi vào quan tài thứ năm.”
Thần Đô nhìn thoáng qua: “Quan tài Tu La?”
Đỗ Tử Nhân gật đầu nói: “Đúng vậy, quan tài Tu La, nguy hiểm nhất trong Cửu Luân Quan.”
“Vào xem!” Thần Đô nhấc chiến kích, tung người định nhảy vào quan tài, nhưng lại bị một lực lượng cường đại hất ngược trở lại.”
Đỗ Tử Nhân nhíu mày nói: “Vương Chân Nhân đặt cấm chế ở trong, không cho chúng ta vào quan tài.”
Thần Đô biến sắc: “Hắn định làm cái gì?”
Đỗ Tử Nhân trầm ngâm trong chốc lát; “Vương Chân Nhân định độc chiếm con rối đế vương kia!”