Loạn Thế Chi Hoa, Thủ Hộ Chi Kiếm (Dịch Full)

Chương 240 - Chương 240: Họa Quốc Chi Thủy

Chương 240: Họa quốc chi thủy Chương 240: Họa quốc chi thủy

Chương 240: Họa quốc chi thủy

Dịch: Athox

๑ ๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑ ๑

Trong Tân Nhạc lâu.

Lầu các tối tăm, Hồng Niệm giang hai tay ra, chỉ thấy bộ áo cưới đỏ máu kia lơ lửng trên không trung, chậm rãi bay về phía Hồng Niệm. Trong lúc áo cưới tới gần, Hồng Niệm chỉ cảm thấy bên tai vang lên âm thanh của chiêng trống ồn ào náo động, tiếng hoan hô ầm ĩ cùng tiếng cười khúc khích ẩn dưới những âm thanh khác. Cô nhíu mày nói: “Đây là cảnh hôn lễ của ngươi năm xưa à?”

Bộ áo cưới đỏ máu đột nhiên rung động, chỉ thấy một ảo ảnh nữ nhân dung nhan có thể xưng là khuynh thành xuất hiện. Cô mặc bộ áo cưới đỏ máu kia, hai chân để trần, mũi chân điểm nhẹ lên mặt đất, nhẹ nhàng xoay tròn, cười nói: “Ngươi thật xinh đẹp, tuy rằng... không đẹp bằng ta.”

Hồng Niệm gật đầu nói: “Đúng vậy.”

“Hả?” Cô gái kia nhướn mày, có vẻ khá kinh ngạc: “Không ngờ ngươi lại không tức giận. Ta đã nói câu này với rất nhiều nữ nhân xinh đẹp, nhưng những người đó đều không phục.”

Hồng Niệm mỉm cười: “Sự thật là vậy, trong số những nữ nhân mà ta từng gặp, không ai có dung mạo sánh được cô nương.’

“Vậy à. Xem ra trăm ngàn năm qua,t ẹ này không có thêm một ai khuynh quốc khuynh thành.” Cô gái nhoẻn miệng cười, điểm mũi chân bắt đầu khiêu vũ.

Hồng Niệm sửng sốt, đột nhiên hiểu ra: “Ngươi là Hoàng Hoàng, Hoàng phi của Cổ Dạ quốc năm xưa.”

“Thân như phượng hoàng song phi khứ, nhất lạc thanh sơn khuynh thành vũ.” Cô gái tung người bay lên, cúi đầu cười nói: “Còn có người nhớ tới tên ta à. Cô nương, ngươi nói tiếp đi, trong sử sách đám người đó nói về ta thế nào?”

Hồng Niệm im lặng một lát rồi nói: “Cổ Dạ Hoàng phi Hoàng Hoàng, dung nhan khuynh quốc khuynh thành, lại là căn nguyên gây họa cho nước nhà. Quốc chủ Cổ Dạ vốn anh minh thần võ, sau khi gặp được nữ nhân này bắt đầu bỏ bê triều chính, cho nên cuối cùng dẫn binh thất bại ở Lạc Dương sơn, bị Nam Dạ quốc thâu tóm.”

“Ha ha ha, căn nguyên gây họa cho nước nhà.” Hoàng Hoàng đột nhiên cười ha hả nói: “Đúng là... nực cười!”

Theo tiếng cười của Hoàng Hoàng,t oàn bộ tòa Tân Nhạc lâu đều chấn động. Lý Lâu chủ lướt vào trong lâu, nhẹ nhàng giơ tay, trực tiếp đánh bay Hoàng Hoàng lên tường. Cô hừ lạnh nói: “Chết bao nhiêu năm rồi, chỉ còn một luồng tàn hồn thôi mà còn không chịu an phận.”

“Tất nhiên ta muốn quên những chuyện phiền lòng ở nhân gia, nhưng vì sao các ngươi còn lôi áo cưới của ta ra?” Hoàng Hoàng cười lạnh nói: “Là lũ phàm nhân tham lam các ngươi không chịu buông tha cho vong hồn của ta.”

“Nhiều lời!” Lý lâu chủ giơ ngón tay búng một cái, đánh tan hồn phách của Hoàng Hoàng, bộ áo cưới đỏ máu mất đi chủ nhân, lập tức phủ rơi xuống bên dưới. Lý lâu chủ tung người về phía trước, vung nó tới trước mặt Hồng Niệm.

Hồng Niệm nhắm mắt lại, quát khẽ một tiếng: “Tới đây.”

Bộ áo cưới đỏ máu kia tự mở ra, tiếp đó mặc lên người Hồng Niệm. Dường như nó đã bị Lý lâu chủ kiềm chế, Hồng Niệm chính thức mặc bộ áo cưới đỏ máu này vào sau đó cũng không có gì khác thường. Cô nhìn Lý lâu chủ: “Đây là áo cười của Cổ Dạ Hoàng phi?”

“Không sai.” Lý lâu chủ gật đầu nói: “Buổi tối hơn trăm người trong hoàng tộc Cổ Dạ quốc bị tàn sát toàn bộ, cô ấy đã mặc bộ áo cưới này.”

Hồng Niệm nhíu mày nói: “Vì sao lại muốn ta mặc bộ áo cưới này?’

Lý lâu chủ cười nói: “Vì bộ áo cưới này cũng có một câu chuyện với Quỷ Vương điện hạ của của chúng ta.’

“Ồ?” Hồng Niệm biến sắc, còn muốn hỏi lại, nhưng cánh cửa lớn màu đỏ phía sau đột nhiên mở ra, một cỗ kiệu màu đỏ đỗ lại tại đó.”

“Đi thôi.” Lý lâu chủ nhẹ nhàng nói: “Tất cả những gì ngươi muốn biết, đến đó sẽ có đáp án.”

“Được.” Hồng Niệm mặc bộ áo cưới tung người nhảy lên, hạ xuống trong cỗ kiệu kia.”

Hai bên cỗ kiệu đều là tùy tùng bằng giấy. Một người giấy hai mặt đều đỏ rực nở nụ cười quỷ dị, cao giọng hô: “Khởi ~~ kiệu!”

๑ ๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑ ๑

Bên cạnh Hoàng Tuyền, Khán Dần Thành chủ ngoắc ngón tay trỏ, chỉ thấy một làn nước suối từ trong Hoàng Tuyền trào ra, quay quanh đầu ngón tay hắn. Hắn nhẹ nhàng vung tay, nước suối tản ra trước mặt hắn, hình thành một mặt kính lớn bằng nước.

Đạo chủ Quỷ Môn đạo Chu Đán ở bên cạnh thấy vậy kinh hãi: “Áo cưới máu?”

Chỉ thấy trong mặt kính bằng nước hiện lên rõ rành rành thân hình Hồng Niệm ngồi ngay ngắn trong cỗ kiệu, bên cạnh là một loạt người giấy gõ trống khua chiêng, rải hoa tấu nhạc, có vẻ cực kỳ vui vẻ.

Chu Đán nhíu mày nói: “Bọn chúng đi theo con đường nào?’

“Quỷ lộ mà Tân Nhạc lâu tự mở.” Thành chủ nói đầy ẩn ý: “Nhờ con đường này, mấy năm nay Tân Nhạc lâu kiếm được không ít lợi ích. Hoàng Tuyền Cửu Đạo đông người như vậy,của al không ai phát hiện ra à?”

Chu Đán cúi đầu nói: “Đệ tử sẽ đi điều tra.”

“Không cần.” Thành chủ xua tay: “Bình thường thì con đường này chỉ vận chuyển hàng hóa cho nên ta chưa bao giờ can thiệp vào. Đây là lần đầu tiên bọn họ đưa người sang, cũng là lần cuối cùng. Nhưng cô nương này rất thú vị.”

Chu Đán nghi hoặc nói: “Có gì thú vị?”

“Cô gái này là hồn phách ly thể, bán tử chi nhân. Còn vì sao phải làm cho op ly thể tới đây, là vì cô ấy là hậu nhân nhà tướng, nếu bản thể của cô gái này bước vào Khán Dần thành, như vậy Chiêu Hồn linh khắp thành sẽ lập tức ngâm vang.” Thành chủ nói.

Chu Đán lấy làm khó hiểu: “Lý lâu chủ đưa một người như vậy đi qua làm gì?’

“Thất nguyệt bán, loạn quỷ chi cục.” Thành chủ vung tay, hình ảnh trong tấm gương bằng nước kia lại biến thành hình ảnh đám người Lý Đào Hoa theo Ninh Thải Thần chạy tới cửa Uổng Tử thành: “Mỗi người đều muốn nhân cơ hội này đoạt được thứ gì đó.”

“Ninh Thải Thần.” Chu Đán siết chặt nắm tay: “Sao tên này lại xuất hiện bên cạnh bọn họ?”

“Mỗi người đều cho rằng kế hoạch của mình kín kẽ không chút kẽ hở, nhưng tất cả những thứ đó đều bị ta chứng kiến.” Thành chủ giơ ngón tay búng ra, tấm gương nước này hóa thành hư ảo, Hắn nói đầy ẩn ý: “Loạn quỷ chi cục, do ta phá cục.”

๑ ๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑ ๑

Trước cửa từng, Lý Đào Hoa và Hải Thanh Thiên tung người bay lên. Một người kiếm khí lạnh lẽo thấu xương, đi qua nơi nào là sương giá kéo đến đó; một người kiếm khí bá đạo, đi qua đâu là cát bay đá chạy.

Nam Môn Thư An đứng phía dưới, lấy từ trong túi ra một cái bánh nướng lớn, chậm rãi cắn một cái. Kiếm của cô vẫn ở yên trong vỏ, dường như không định ra tay.

Ninh Thải Thần ở bên cạnh trợn mắt há hốc mồm: “Hai người này thật sự là sư muội và đệ đệ của Hải Thanh Mạc?”

Nam Môn Thư An gật đầu nói: “Sao vậy?”

Ninh Thải Thần lắc đầu cười khổ: “Tác phong hành sự khác biệt như trời với đất, hai vị này thật quá bá đạo.”

Một lát sau, hai người thu kiếm hạ xuống đất. Hải Thanh Thiên phủi vụn băng trên người, oán hận nói: “Đào Hoa chưởng môn, sao kiếm khí của ngươi lạnh lẽo vậy, trên người ta toàn là vụn băng này.”

Hắn vừa dứt lời, chỉ thấy một con Đồng Lân xà bị đông cứng ngã lăn ra bên cạnh hắn, còn một con khác vảy đã bị cạo mất một nửa, trên người loang lổ vết máu, liếc mắt nhìn Hải Thanh Thiên một cái rồi lập tức bò xuống.

Lý Đào Hoa: “Vẫn là kiếm pháp của ngươi tàn nhẫn hơn một chút.”

Hải Thanh Thiên đạp lên đầu con Đồng Lân xà kia: “Mau mở cửa cho chúng ta.”
Bình Luận (0)
Comment