Chương 241: Thùy thiên chi kích
Chương 241: Thùy thiên chi kích
Chương 241: Thùy thiên chi kích
Dịch: Athox
๑ ๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑ ๑
Trong quan tài Tu La, Vương Chân Nhân hạ xuống ở một chỗ khác phía trước thác nước. Hắn ném phất trần trong tay ra, phất trần kia bay lên không trung, từ một chia hai, biến thành hai Thiên tướng, một bên đầu rắn thân người, một người đầu rùa thân người, cả hai đều mặc áo giáp dày, tay cầm binh khí, cực kỳ tương tự Quy Xà nhị tướng bên cạnh Chân Võ Đại Đế.
Nhị tướng múa binh khí trong tay, chém gục tất cả dị thú lao tới công kích Vương Chân Nhân. Còn Vương Chân Nhân ngồi xếp bằng, quanh người là mây tím lưu chuyển, một lúc lâu sau hắn mới thở dài một tiếng: “Không ngờ thực lực của bọn chúng lại lên tới trình độ như vậy.”
Vừa dứt lời, chỉ thấy trên không trung lóe lên một ánh sét, toàn bộ quan tài Tu La đều chấn động theo. Vương Chân Nhân ngẩng đầu lên, thấy lá bùa vàng kim trên không trung lóe lên lấp lánh, hắn nhíu mày nói: “Thần Đô Quỷ soái, đúng là đồ điên.”
Bên ngoài quan tài Tu La, Thần Đô thu hồi chiến kích, giậm mạnh xuống đất một cái: “Vương Chân Nhân bỏ trốn cấm chế gì mà khó phá thế?”
“Chắc là Cấm Hành phù.” Đỗ Tử Nhân trả lời, lúc này lục lạc bên hông hắn đột nhiên vang lên một cái.
“Làm sao vậy?” Thần Đô hỏi.
“Lại có người xâm nhập Uổng Tử thành. Gần đây Uổng Tử thành đúng là náo nhiệt.” Đỗ Tử Nhân trầm giọng nói: “Thất nguyệt bán, loạn quỷ chi cục. Xem ra sẽ không bình yên rồi. Tạm thời bỏ qua chuyện nơi này, Vương Chân Nhân muốn độc chiếm con rối đế vương tức là muốn phản bội Quỷ Vương. Trong chuyện này chúng ta không tiện quyết định, vẫn phải để Quỷ Vương đại nhân ra quyết định.”
“Kẻ phản bội, đương nhiên phải giết.” Thần Đô nói.
Đỗ Tử Nhân mỉm cười: “Nhưng ta không muốn đối địch với Vương Chân Nhân. Giao chiến sinh tử với một kẻ như vậy, có nghĩ thế nào cũng thấy đau đầu.”
Thần Đô hừ lạnh một tiếng, nhìn thoáng qua quan tài Tu La, đột nhiên chém chiến kích ra. Chiến kích trực tiếp đi thẳng vào quan tài, biến mất không còn tăm hơi. Hắn xoay người bỏ đi: “Để xem đám người vừa tới có gợi nổi hứng thú chiến đấu của ta không.”
Đỗ Tử Nhân nhìn thoáng qua quan tài Tu La, nói đầy ẩn ý: “Ngươi định để bọn họ chết hết ở trong à?”
“Ta vốn là người như vậy đấy, ngươi không cho ta vào, ta cũng không cho ngươi ra.” Thần Đô nhún vai: “Công bằng mà, phải không?”
Trên không trung của quan tài Tu La lúc này bỗng lóe lên ánh sáng vàng kim, tiếp theo lại thấy chiến kích của Thần Đô Quỷ soái đâm thủng lá bùa khổng lồ kia, sau đó treo trên bầu trời. Mũi chọn của chiến kích tỏa ra hàn quang thấu xương, hình thể hóa to ngàn lần, che khuất cả trời đất, như có thể đâm xuống bất cứ lúc nào, san bằng mặt đất bên dưới.
Vương Chân Nhân ngẩng đầu nhìn lên, cau mày nói: “Thần Đô Quỷ soái, làm vậy là ngọc đá cùng tan.”
Trong kết giới, đám người Hải Thanh Mạc cũng thấy thanh chiến kích khổng lồ kia, nghi hoặc nói: “Thần Đô Quỷ soái cũng định đi vào à?”
“Không phải.” Bạch Vô Thường lo lắng nói: “Phù lục kia là Cấm Hành phù, chắc là Vương Chân Nhân bỏ trốn. Hắn không muốn những người khác đi vào trong quan tài này, xem ra định độc chiếm con rối đế vương. Còn thanh chiến kích này là Thần Đô Quỷ soái cưỡng ép đánh vào, mục đích cũng rất rõ ràng, là để bóc Cấm Hành phù ra. Người bên trong muốn ra ngoài thì chiến kích sẽ rơi xuống, bắt gọn tất cả mọi người.
“Trong chuyện này có một tin tức tốt, một tin tức xấu.” Hải Thanh Mạc cảm khái nói.
“Hả? Có tin tức tốt gì?” Hắc Vô Thường hỏi.
“Ngũ Phương Quỷ Soái có vẻ không một lòng. Trong số họ đã có người phản bội quỷ vực!” Hải Thanh Mạc cất cao giọng nói.
Hắc Vô Thường gật đầu nói: “Thế còn tin xấu?”
“Tin xấu là kẻ làm phản Quỷ Vương kia cũng muốn sống mái với chúng ta, hơn nữa rất có thể bây giờ phải cùng chết.” Hải Thanh Mạc bất đắc dĩ nói.
Tích Quy ngẩng đầu lên, suy nghĩ một lát rồi nói: “Thật ra Thần Đô này đã cho chúng ta một khả năng đánh bại Vương Chân Nhân.”
๑ ๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑ ๑
Trong Uổng Tử thành, bốn người Lý Đào Hoa hiện lên trên con đường hoang vắng, hai bên là từng gian nhà màu xám trắng nhưng không một bóng người. Hải Thanh Thiên nghi hoặc nói: “Uổng Tử thành này khác với trong tưởng tượng của ta.”
Ninh Thải Thần nhìn ba người đi về phía trước, bản thân lại lẳng lặng rút lui về phía sau, cuối cùng xoay người một cái, thân hình từ từ tiêu tan. Nhưng Nam Môn Thư An lại lấy từ trong lòng ra một tấm kính bát quái, đánh thẳng tới sau lưng Ninh Thải Thần. Thân thể Ninh Thải Thần lại hóa thành thật. Hắn cả kinh, đang định đứng dậy chạy trốn thì đã bị thanh kiếm của chỉ vào yết hầu.
“Đã sớm cảm thấy ngươi có gì đó không đúng, còn muốn muốn chạy nữa à.” Nam Môn Thư An mỉm cười nói.
“Câu này sai rồi.” Ninh Thải Thần phe phẩy cây quạt lắc đầu: “Các ngươi muốn tới Uổng Tử thành, ta đã đưa các ngươi tới Uổng Tử thành rồi. Bây giờ ta có việc phải đi trước, có vấn đề gì chứ?”
“Ngươi muốn chạy cũng không thành vấn đề, nhưng những người này, à không phải, nhưng những quỷ này là thế nào?” Hải Thanh Thiên thu kiếm trong tay, cắm mạnh xuống đất, thân kiếm tỏa ra ánh kim quang. Chỉ thấy một loạt quỷ binh tay cầm binh khí xuất hiện xung quanh bọn họ. Đám quỷ binh này đã lẳng lặng không chút tiếng động bao vây lấy bọn họ, giờ phút này đột nhiên hiện thân, ai nấy quay sang nhìn nhau, dáng vẻ tiến thoái lưỡng nan.
“Ngươi!” Ninh Thải Thần nhíu mày nói.
“Ta tu Đại Kim Cương kiếm khí. Yêu ma quỷ quái gì, một kiếm giết sạch!” Hải Thanh Thiên rút trường kiếm ra khỏi mặt đất, vung mạnh lên, chỉ thấy kiếm khí trực tiếp đánh đám quỷ binh hồn phi phách tán.
Hải Thanh Thiên lập tức điểm mũi chân lướt xa mười trượng, giọng nói mang vẻ kinh ngạc: “Truyền nhân Kim Cương kiếm.’
“Sao nào? Hối hận vì đưa ta vào à?” Hải Thanh Thiên lại vung kiếm chém ra, kiếm khí mạnh mẽ vô song lướt qua bầu trời, đánh thẳng về phía Ninh Thải Thần.
Ninh Thải Thần vội vàng vung cây quạt xếp trong tay, định ngăn cản đòn này, nhưng một thân hình cường tráng đột nhiên che trước mặt hắn. Người nọ giơ cánh tay phải, không ngờ lại lại nắm lấy kiếm khí vốn như hư không, chẳng khác nào đang nắm vật thật, cuối cùng hắn nhẹ nhàng vung tay một cái, biến kiếm khí thành hư ảo. Ninh Thải Thần sửng sốt: “Thần Đô Đại soái.”
Đỗ Tử Nhân hiện thân ngay tiếp đó, nhìn đám người trẻ tuổi, nói đầy ẩn ý: “Lại là mấy người trẻ tuổi.”
“Nhưng không phải người trẻ tuổi dễ chơi. Người mặc y phục thái cực kia tới từ Thái Ất phái, rất nhiều năm trước ta từng thấy thanh kiếm trên tay người này, chắc là chí bảo của Thái Ất phái.” Thần Đô chậm rãi nói: “Ngoài ra luồng Kim Cương kiếm khí vừa rồi, tuy tu vi không tinh thâm nhưng lực lượng của Kim Cương vốn khắc chế Quỷ đạo chúng ta, vượt cấp giết địch dễ nhu trở bàn tay. Còn nữ nhân trẻ tuổi kia đang cầm Lạc Cửu Thiên, Ngươi cảm nhận được khí tức gì trên thanh trường kiếm này không?”
“Tổng cộng chín luồng, trông thì suy yếu.” Đỗ Tử Nhân nhíu mày nói: “Thực tế thâm sâu khôn lường.’
“Đáng tiếc chiến kích của ta không ở đây, nếu không đánh sẽ càng sảng khoái.” Thần Đô chậm rãi đi về phía trước vài bước, ngoắc tay với Hải Thanh Thiên: “Thằng nhóc luyện Kim Cương kiếm, ngươi lên trước đi.”