Chương 242: Thân thể Kim Cương
Chương 242: Thân thể Kim Cương
Chương 242: Thân thể Kim Cương
Dịch: Athox
๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
“Ngươi là ai?” Hải Thanh Thiên nhìn nam nhân thân hình cường tráng trước mặt, hỏi.
Ninh Thải Thần trả lời: “Các ngươi thật may mắn, vừa vào Uổng Tử thành đã gặp những người đứng đầu rồi. Bọn họ là hai trong số Ngũ Phương Quỷ Soái, lần lượt là Đông Phương Quỷ Soái Thần Đồ và Nam Phương Quỷ Soái Đỗ Tử Nhân.”
“Nhiều lời.” Đỗ Tử Nhân chém binh khí trong tay ra, đâm thẳng vào ngực Ninh Thải Thần.
Ninh Thải Thần xoay người cười nói: “Đỗ Quỷ soái vẫn tàn nhẫn cay nghiệt như trước.”
“Quỷ thư sinh.” Đỗ Tử Nhân hừ lạnh một tiếng, rút binh khí ra, tiếp đó thấy thân hình Ninh Thải Thần hóa thành từng mảnh giấy vụn, tan đi theo làn gió.
Lý Đào Hoa nhíu mày nói: “Tên này vẫn luôn dùng phân thân.”
“Đã là phân thân, vì sao vừa rồi lại muốn bỏ trốn?” Nam Môn Thư An nghi hoặc nói.
Thần Đồ giơ tay bắt lấy một mảnh vụ giấn, hai ngón tay vê một cái, ánh lửa lóe lên, mảnh giấy hóa thành tro tàn. Hắn nói: “Phân thân này cần luyện hóa mất bảy bảy bốn mươi chín ngày, tiêu hao không ít tu vi, đương nhiên cũng không nỡ vứt bỏ. Được rồi, tiếp theo tới trận chiến giữa chúng ta. Truyền nhân Kim Cương kiếm, ngươi tên là gì?”
“Hải Thanh Thiên.” Hải Thanh Thiên cao giọng quát.
Theo tiếng hô của hắn, toàn bộ mặt đất Uổng Tử thành đều hơi chấn động, Mây đen bao phủ không biết bao nhiêu vạn dặm bỗng nổi sóng.
“Tên hay, ai đặt?” Thần Đồ ngẩng đầu, nhìn dị biến trên không trung, nói đầy ẩn ý.
“Đại ca của ta.” Hải Thanh Thiên trả lời.
"Phu chí nhân giả, thượng khuy thanh thiên, hạ tiềm hoàng tuyền, huy xích bát cực, thần khí bất biến." Đỗ Tử Nhân hạ giọng nói: “Người đặt tên này lại có năng lực thông thiên, phối hợp với Kim Cương kiếm lực, đi lại trong Quỷ giới chúng ta, có thể xưng là vô địch>”
Hải Thanh Thiên mỉm cười vung thanh kiếm trong tay: “Đại ca của ta là quân tử trong Học đường, có năng lực thông thiên hay không thì không biết, ít nhất cũng có tài hoa thông thiên!”
“Chiến kích không trên tay, dùng âm lôi đấu với ngươi một trận.” Thần Đô tung người nhảy lên, tiếp đó xuất chưởng đánh về phía Hải Thanh Thiên. Hải Thanh Thiên lập tức vung kiếm đón đỡ, chỉ thấy một luồng hắc lôi tỏa ra từ chưởng kiếm của Thần Đồ, va chạm với thân kiếm. Chỉ nghe “rầm” một tiếng, Hải Thanh Thiên bị chấn lui ba bước.
“Chiêu pháp thật bá đạo.” Hải Thanh Thiên thở hổn hển nặng nề, cánh tay hơi rung động.
Lý Đào Hoa ngăn trước người Hải Thanh Thiên: “Có cần hỗ trợ không?’
“Không cần. Ta cảm thấy ta có thể thử một chút.” Hải Thanh Thiên nhẹ nhàng giơ trường kiếm lên, nhắm hai mắt lại, trên người loáng thoáng kim quang bao phủ.
Đỗ Tử Nhân mở miệng nhắc nhở: “Thần Đồ đại tướng, hắn đang tích tụ Kim Cương kiếm thế, phải ngăn cản trước khi hắn nâng kiếm thế, nếu không sẽ rất phiền toái.”
“Nếu đã vậy, chờ một chút.” Thần Đồ lùi lại phía sau ba bước, thần sắc ung dung: “Đợi hắn vận xong Kim Cương kiếm thế đã.”
Đỗ Tử Nhân nhíu mày nói: “Đại tướng, không cần tùy hứng như vậy. Nếu không muốn ra tay thì để ta.’
Nam Môn Thư An đứng bên cạnh Lý Đào Hoa, nói đầy ẩn ý: “Tam đệ của Hải Thanh Mạc lợi hại vậy sao? Đối phương là một trong Ngũ Phương Quỷ Soái đấy, nếu xét tới thực lực, ít nhất không thua chưởng giáo một đại tiên môn trên Nhân giới chúng ta.”
Lý Đào Hoa suy nghĩ một hồi rồi trả lời: “Có lẽ đúng như lời bọn họ nói, Hải Thanh Thiên tu luyện Kim Cương kiếm, có khả năng áp chế tự nhiên đối với người tu hành theo Quỷ đạo. Đương nhiên, còn có một nguyên nhân, khi chúng ta đi xuyên qua Thiên Môn được kiếm cắt mở kia, ngươi có cảm thấy mình mạnh hơn không?’
Nam Môn Thư An gật đầu nói: “Đúng vậy. Ta còn tưởng mình bước chân vào Quỷ giới, kiếm khí trên người không chịu khống chế, trở nên mãnh liệt hơn. Bây giờ nghĩ lại, chắc vị Thánh nhân mở Thiên môn đã giúp chúng ta tăng cường cảnh giới.”
Lý Đào Hoa gật đầu nói: “Quả nhiên.”
Bên phía khác, Hải Thanh Thiên đột nhiên mở hai mắt, trong mắt như có ngọn lửa bừng cháy, hắn vung kê hô to: “Hàng Ma Kim Cương, vạn quỷ tiêu tán.” Sau tiếng hô này của hắn, kim quang sau lưng chậm rãi ngưng tụ thành một pháp tướng màu vàng kim, tay cầm trường kiếm. Pháp tướng này có gương mặt khác Hải Thanh Thiên nhưng trường kiếm trong tay lại giống hệt. Đây không phải pháp tướng tiên nhân khi người tu hành dùng thuật Thần Ẩn, chỉ cao không đến một trượng, thân hình lại cực kỳ cường tráng, tỏa ra kim quang xán lạn, khiến người này không thể nhìn thẳng vào.
Thần Đồ lộ vẻ vui mừng. “Được lắm. Nghe nói khi Kim Cương kiếm đại thành có thể thấy Tứ Đại Kim Cương đồng thời hiện thân ở nhân gian, khi đó cho dù có gặp tiên nhân cũng có thể chém dưới kiếm. Hôm nay chỉ được thấy một vị Kim Cương nhưng cũng đủ thỏa mãn rồi.” Nói xong, Thần Đồ lại tung người nhảy tới, vẫn giơ cao tay phải, một luồng hắc lôi càng khổng lồ ngưng tụ trong chưởng của hắn, tiếp đó hắn dùng chưởng đánh thẳng về phía Hải Thanh Thiên.
Hải Thanh Thiên hơi ngẩng đầu lên, Kim Cương Pháp tướng sau lưng vung kiếm chém ra, nhắm thẳng vào chưởng phải của Thần Đồ, trực tiếp dập tắt hắc lôi kia. Tiếp đó Hải Thanh Thiên cũng xuất hiện kiếm đâm tới, kiếm khí chấn văng Thần Đồ. Thần Đồ nhẹ nhàng xoay tròn trên không trung, ổn định lại thân hình, ngạo nghễ nói: “Có chút bản lĩnh đó.”
“Chỉ có chút thôi sao?” Hải Thanh Thiên cũng lập tức lao tới sau lưng Thần Đồ, xuất kiếm chém thẳng tới vai hắn.
Nhưng Thần Đồ lại xoay người, nắm thẳng lấy thân kiếm của Hải Thanh Thiên, âm lôi lóe lên, định mượn thế lùi lại. Nhưng Kim Cương pháp tướng phía sau đã nhận ra ý đồ của hắn, trực tiếp xuất quyền đánh về phía Thần Đồ. Thần Đồ quát lớn một tiếng, giơ tay lên, quanh người hiện lên mấy luồng hắc lôi, xoay vòng xung quanh tạo thành một tấm khiên, đỡ lấy nhát quyền của pháp tướng kia. Tiếp đó hai người hạ xuống đất, Hải Thanh Thiên vung trường kiếm, san bằng mọi thứ trong phạm vi ba trượng. Còn Thần Đồ lùi lại bên cạnh Đỗ Tử Nhân, tuy trận chiến vừa rồi hắn hoàn toàn rơi vào hạ phong nhưng thần sắc còn hưng phấn hơn cả lúc vừa rồi.
Đỗ Tử Nhân day day mi tâm: “Kim Cương kiếm của hắn hoàn toàn khắc chế âm lôi của ngươi. Bây giờ chiến kích của ngươi lại không trên tay, ngươi chịu thiệt quá lớn.”
“Nói cũng đúng, thế Đỗ Quỷ soái, có đồng ý cho ta mượn kiếm của ngươi không?” Thần Đồ hỏi.
Đỗ Tử Nhân sửng sốt, sau đó bất đắc dĩ nói: “Đại tướng đã cần thì cứ cầm là được.”
“Đa tạ.” Thần Đồ vung tay, trường kiếm bên hông Đỗ Tử Nhân trực tiếp rời vỏ, xuất hiện trong tay hắn. Thần Đồ giơ ngón tay chậm rãi vuốt qua thân kiếm loang lổ rỉ sét, cười nói: “Đỗ Quỷ soái, rỉ sét trên đây còn dày hơn cả thân kiếm, người bình thường mà bị kiếm này chém phải, cho dù không bị thương nặng khéo cũng mắc bệnh mà chết.”
Đỗ Tử Nhân lại đưa mắt nhìn về phía Lý Đào Hoa và Nam Môn Thư An, đột nhiên hỏi: “Chẳng phải gần đây Quỷ Vương điện hạ muốn đón dâu à? Hai vị cô nương này cũng có chút nhan sắc đấy.’
“Nhàm chán.” Thần Đồ nhún vai, tung người lao tới, trực tiếp chém ra một luồng kiếm khí: “Kim Cương kiếm rất lợi hại. Nhưng kiếm này của ta tên là Phá Thiên, chuyên phá vạn vật trên thế gian, bao gồm cả thân thể Kim Cương vẫn được đồn đại là vĩnh viễn bất diệt của ngươi!”