Chương 243: Thuấn Du Âm Dương chuyển
Chương 243: Thuấn Du Âm Dương chuyển
Chương 243: Thuấn Du Âm Dương chuyển
Dịch: Athox
๑ ๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑ ๑
Thần Đô vung kiếm chém xuống, Hải Thanh Thiên vung kiếm hất lên,lại cảm thấy kiếm thế của đối phương cuồn cuộn mênh mông, vượt xa tưởng tượng của mình. Kiếm thế này trực tiếp đánh văng thanh Tuyết Kiến trong tay hắn ra ngoài. Thần Đồ lại thi triển kiếm tiếp theo, Hải Thanh Thiên vội vàng vắt chéo hai tay, Kim Cương pháp tướng lập tức giơ tay theo, ngăn chặn chiêu kiếm này. Hải Thanh Thiên thuận thế lui lại phía sau, rút thanh trường kiếm rơi dưới đất lên, thở phào một tiếng: “Không hổ là Ngũ Phương Quỷ Soái.”
Lý Đào Hoa đặt tay lên Lạc Cửu Thiên bên hông, ưỡn người nói: “Để ta giúp ngươi.”
Hải Thanh Thiên nhẹ nhàng xua tay: “Đừng vội. Lúc chúng ta xuyên qua Thiên môn kia, chắc đều nhận ra biến hóa trong cơ thể mình. Nhưng biến hóa của cô khác với chúng ta. Chắc cô cũng phát hiện ra?”
Lý Đào Hoa sửng sốt, khẽ gật đầu.
“Bây giờ một khi cô rút kiếm, chiêu kiếm đó sẽ mạnh tới mức nào, chúng ta đều không thể đoán trước được. Bây giờ Ngũ Phương Quỷ Soái có hai vị tới đây, chỉ có một vị ra tay. Bây giờ cô mà động thủ thì sau này chúng ta hoàn toàn không còn hậu chiêu, hành động ở Quỷ giới sẽ rất bất lợi.” Hải Thanh Thiên hạ giọng nói: “Cho nên nếu không thật sự tới bước đường cùng, Đào Hoa chưởng môn, không cần ra tay.”
Lý Đào Hoa gật đầu: “Cảm giác sau khi trở về Lan Lăng thành một chuyến, ngươi đã thành thục hơn lúc trước nhiều, bắt đầu để ý tới đại cục hơn hẳn.”
Hải Thanh Thiên cười ngây ngô một tiếng: “Theo đại ca đọc sách một thời gian, đại ca nói không thể cứ lỗ mãng lao về phía trước được, phải suy nghĩ nhiều thêm.”
Lý Đào Hoa lại nói thêm: “Lúc trước ngươi luôn bắt chước bọn họ gọi ta là Đào Hoa muội, bây giờ gặp lại, ngươi gọi ta là Đào Hoa chưởng môn.”
Hải Thanh Thiên trả lời: “Vì đại ca của ta nói, làm người là phải lễ phép.”
Lý Đào Hoa cười nói: “Ngươi đúng là nghe lời đại ca của ngươi.”
“Đó là đại ca, bởi vì lời nói của đại ca...” Hải Thanh Thiên cầm kiếm lao thẳng về phía Thần Đồ: “... ngang với lời nói của Thánh nhân!” Nói xong Hải Thanh Thiên vung kiếm chém liền mười nhát.
Thần Đồ cũng vung kiếm chống cự, cũng đỡ liền mười kiếm, nhưng khí thế vừa dâng lên lại nhanh chóng bị Hải Thanh Thiên đè xuống.
“Ví dụ như đại ca ban tên cho ta là Thanh Thiên.” Hải Thanh Thiên tung người nhảy lên, vung kiếm chỉ lên không trung: “Cho nên ta sẽ như trời xanh, kiếm khí cuồn cuộn vô biên, vô cùng vô tận!’ Tiếp đó hắn gầm lên một tiếng, Kim Cương pháp tướng sau lưng đột nhiên cao hơn mấy lần, pháp kiếm vàng kim trong tay cũng chỉ lên trời theo hắn.
Mây đen trên không trung xoay chuyển, tiếp đó tạo thành hình một thanh trường kiếm.
Đỗ Tử Nhân kinh hãi: “Chỉ là một tên quân tử đặt tên cho đệ đệ là Thanh Thiên, chẳng lẽ lại có thể dẫn dắt trời xanh thật?”
“Quân tử? Đừng nói đùa.” Thần Đồ mỉm cười, tung người nhảy lên, không ngờ lại trực tiếp nhảy tới không trung, hoàn toàn không để ý tới mọi người phía dưới, vung kiếm đỡ lấy thanh kiếm trên không. Tiếp theo chỉ nghe không trung vang lên tiếng sấm rền, trường kiếm trong tay Thần Đồ lập tức tỏa ra vài chục luồng hắc lôi, trực tiếp trói chặt lấy thanh kiếm treo trên không trung, định đánh tan nó. Nhưng thanh kiếm trên không trung lại trực tiếp nuốt trọn hắc lôi, tiếp đó mây mù trên bầu trời càng dày đặc, thân hình một người một kiếm đều biến mất không còn.
Mọi người bên dưới chỉ thấy trên mây đen có tiếng sấm vang vọng không ngừng. Thần sắc Hải Thanh Thiên không ngừng thay đổi, xem ra tuy thanh trường kiếm trên không trung giao chiến với đối phương nhưng bản thân hắn cũng phải chịu ảnh hưởng từ trận chiến này. Một lát sau, mây đen tan đi, thanh kiếm lớn đã tiêu tán không còn bóng dáng, còn trên áo giáp loang lổ của Thần Đồ Quỷ soái cũng xuất hiện không ít vết rách. Hắn cúi đầu nhìn xuống: “Các ngươi còn chiêu nào nữa không?’
Hải Thanh Thiên tay cầm trường kiếm, khóe miệng rỉ máu.
Lý Đào Hoa thấy thế khẽ thở dài: “Không cần gắng gượng quá mức.’
“Hắn cũng bị thương.” Hải Thanh Thiên hạ giọng nói: “Ta còn chưua thua.”
Thần Đồ vung thanh trường kiếm, thanh kiếm bay vút lên, trở về vỏ kiếm bên hông Đỗ Tử Nhân. Tiếp đó trên không trung cuồng phong gào thét, trong mắt Thần Đồ lóe lên sát khí mãnh liệt, trầm giọng nói: “Vậy để ta thể hiện chân thân giao chiến với các ngươi.” Tiếng nói vừa vang lên,của hỉ thấy thân hình Thần Đồ Quỷ soái bành trướng kịch liệt, trên đầu mọc ra hai sừng màu đen, giơ chân giẫm xuống người Hải Thanh Thiên.
Hải Thanh Thiên điều khiển Kim Cương pháp tướng chống cự, lại nghe “Rắc” một tiếng, như tiếng vỏ trứng gà bị vỡ. Hắn thầm hô: “Không xong rồi.” Tiếp đó chỉ thấy Kim Cương pháp tướng sau lưng hắn lập tức tan vỡ,hóa thành một luồng kim quang tiêu tán. Hải Thanh Thiên lăn về phía sau ba trượng, dừng lại bên chân Lý Đào Hoa.
“Không còn cách nào khác rồi.” Lý Đào Hoa đặt tay lên chuôi kiếm.
“Nam Môn sư tỷ, nhờ xuất kiếm!” Hải Thanh Thiên kêu to.
“Xuất kiếm gì đây, ta đánh đâu có lại?” Nam Môn Thư An lấy từ trong lòng ra một cái khay đồng, cái nắp trên đó đột nhiên mở ra, chỉ thấy không ngờ trong đó có hai con cá đang bơi, một con đen tuyền, một con trắng toát. Cô vung cái khay đồng lên, tiếp theo có một luồng sáng tím bao phủ ba người. Thần Đồ lại giơ chân đạp xuống, không ngờ chỉ khiến xung quanh lay động kịch liệt chứ không thể phá hủy.
“Cá bơi cá bơi,bơi mãi bơi mãi, bơi đến chân trời, không quay đầu lại, không quay đầu lại.” Nam Môn Thư An giơ tay trái nắm lấy cổ tay Lý Đào Hoa, tay phải ấn lên đầu Hải Thanh Thiên đang quỳ rạp dưới đất, chậm rãi hát hết bài ca dao, cuối cùng nói: “Đi!”
Ánh sáng tím lóe lên, ba người và khay đồng lập tức biến mất tại chỗ.
Thần Đồ Quỷ soái đạp chân vào khoảng không, thần sắc biến đổi, âm u nói: “Thuấn Du Âm Dương Chuyển.”
“Pháp khí Thái Ất phái.” Đỗ Tử Nhân quay đầu nhìn xung quanh một lượt: “Sơ ý rồi.”
Thần Đồ hừ lạnh một tiếng, thân hình biến về nguyên dạng, lùi lại bên cạnh Đỗ Tử Nhân: “Ta không thích tìm người, còn lại giao cho Đỗ Quỷ soái. Mà cũng không thể để hai tên kia đứng ngoài nhìn được.”
“Mấy lời này thì Thần Đồ Quỷ soái tự nói với bọn họ đi.” Đỗ Tử Nhân xoay người bỏ đi.
๑ ๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑ ๑
Nam Môn Thư An dẫn hai người còn lại hiện thanh trong một căn hẻm nhỏ hẻo lánh, cô thu hồi khay đồng, thở phào một tiếng: “An toàn rồi, an toàn rồi.”
Lý Đào Hoa nhìn thoáng qua: “Đây là đâu?”
Nam Môn Thư An xua tay nói: “Đừng nhìn ta, ta cũng không biết đâu. Thuấn Du Âm Dương Chuyển chỉ biết dưa chúng ta rời khỏi chỗ cũ thôi, còn lại thì tùy theo tâm trạng của nó mà xuất hiện ở bất cứ đâu trong phạm vi năm mươi dặm. Vừa rồi ta còn suy nghĩ, liệu có thể dịch chuyển tức thời đột nhiên xuất hiện trước mặt Quỷ Vương không?”
“Bao lâu mới dùng được một lần?” Hải Thanh Thiên hỏi.
“Hình như như là mười ngày? Hay là mười ngày nhỉ? Quên rồi.” Nam Môn Thư An đi tới vỗ vai Hải Thanh Thiên: “Tam đệ, ngươi yên tâm đi. Lần tiếp theo chúng ta bị tìm ra, chắc chắn không thể dùng bảo bối này được.”
Hải Thanh Thiên cười khổ: “Cô đúng là biết cách an ủi.”
Nam Môn Thư An nhướn mày: “Học từ nhị ca của ngươi đấy.”
“Có người tới.” Lý Đào Hoa đột nhiên xoay người.
Hải Thanh Thiên bất đắc dĩ nói: “Không thể nào? Sao lại nhanh thế được?”
“Là ngươi à?” Lý Đào Hoa thấy người tới, khẽ nhíu mày.