Loạn Thế Chi Hoa, Thủ Hộ Chi Kiếm (Dịch Full)

Chương 245 - Chương 245: Tân Nương Vào Thành

Chương 245: Tân nương vào thành Chương 245: Tân nương vào thành

Chương 245: Tân nương vào thành

Dịch: Athox

๑ ๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑ ๑

Thần Đồ đứng trước tòa tháp đen, hắt xì hơi một cái, vuốt mũi: “Ai lại nhắc đến ta thế?” Lúc này đột nhiên có một tiếng đàn vang lên, Thần Đồ ngẩng đầu, phát hiện trên trên một góc cao kéo dài từ quỷ đài ra có một nam nhân mái tóc dài buông xõa, đang gẩy cây cổ cầm trong tay.

“Không hổ là Trung Sơn Quỷ soái. Uổng Tử thành đã hỗn loạn như vậy rồi mà Kê Khang huynh vẫn cò có tâm trạng nhàn nhã ngồi đây đánh đàn.” Thần Đồ ngẩng đầu lên nói.

Kê Khang nhẹ nhàng đặt tay phải lên, ngưng tiếng đàn lại, tiếp đó cúi đầu cười nói: “Thần Đồ Quỷ soái và Đỗ Quỷ soái chiến đấu kịch liệt một phen, không phải cũng bất lực trở về à?’

Khóe miệng Thần Đồ run rẩy: “Kê Khang huynh phong độ nhẹ nhàng, tiếng đàn du dương, nói năng lại hệt như rắm chó, thối không ngửi được.”

Kê Khang nhướn mày, ngón tay quét lên dây đàn, chỉ thấy mười mấy luồng khí đen đánh thẳng về phía Thần Đồ. Thần Đồ nắm chặt tay phải, hắc lôi lóe lên, đang định nghênh chiến.

Nhưng lúc này lại có một nam nhân cao gầy đột nhiên xuất hiện giữa bọn họ, tay phải vung ống tay áo hút sạch mười mấy luồng khí đen tỏa ra từ tiếng đàn, tay trái chế ngự cổ tay Thần Đồ, sau đó cười bồi: “Thần Đồ đại tướng, đang trước tháp đen, đừng nổi nóng.”

Thần Đồ cau mày nhìn về phía người tới: “Dương Vân.”

Nam nhân được gọi là Dương Vân mỉm cười nói: “Bị một số việc quấn chân nên tới trễ.’

Thần Đồ rụt tay vệ, nhẹ nhàng rung tay trừ khử hắc lôi, tiếp đó nói: “Tây Phương Quỷ Soái xưa nay luôn xung phong đi đầu, sao hôm nay tới muộn vậy?”

Kê Khang trên đài bỗng biên biến sắc, dựng thẳng cây đàn cổ lên, bước tới phía trước vài bước, bộ trường bào phất phơ theo gió, hạ giọng nói: “Đây là?”

Dương Vân vuốt cằm, giọng điệu trầm tư: “Đã bảo có một số việc quấn chân mà, là vì chuyện này.”

Thần Đồ cũng quay đầu lại theo, Đỗ Tử Nhân cũng xuất hiện bên cạnh hắn. Mọi người đồng thời nhìn về phía trước, chỉ thấy mười mấy chiếc xe ngựa đỗ lại trước mặt bọn họ, trên xe đều là những cỗ kiệu cưới màu đỏ tươi, trong Uổng Tử thành âm u áp lực này, mang vẻ yêu dã quỷ dị. Dương Vân đột nhiên vung tay, chỉ thấy mười mấy chiếc rèm xe cùng bị vén lên, bên trong đều là quỷ tân nương mặc áo cưới đỏ rực đội khăn voan. Hắn cười nói: “Đại hôn của Quỷ Vương sắp tới, đây là nhóm tân nương đầu tiên vào thành.”

“Các cô gái này đều phải gả cho Quỷ Vương?” Thần Đồ híp mắt lại.

Dương Vân mỉm cười: “Đương nhiên chỉ chọn một người.”

“Còn lại thì sao?” Thần Đồ lại hỏi.

Dương Vân sửng sốt, sau đó châm chọc: “Sao nào? Đại tướng nhà ngươi cũng muốn chọn một à?”

“Chọn một à?” Thần Đồ tung người nhảy lên, trực tiếp đi tới trước một chiếc xe ngựa.

Một cơn gió mạnh lướt qua, rèm xe bị gió vén lên, khăn voan của quỷ tân nương trong đó cũng bị kéo theo trong một chớp mắt.

Đúng là Hồng Niệm.

Hồng Niệm thầm giật mình, cô cảm giác được Thần Đồ phía đối diện đang thả thiếu niên ra thử mình. Cô chỉ có thể nỗ lực kiềm chế khí tức. Nhưng Thần Đồ nhanh chóng thu hồi thiếu niên, chỉ điềm nhiên nói: “Hoàng Hoàng.’

Hồng Niệm bừng tỉnh hiểu ra, hóa ra vừa rồi không phải Thần Đồ phát hiện ra mình có gì khác thường mà là hắn nhận ra bộ áo cưới này, nhận ra người từng mang danh căn nguyên họa quốc - Hoàng phi Cổ Dạ quốc, Hoàng Hoàng.’

Dương Vân ở đằng xa trêu chọc: “Sao nào? Đại tướng? Đại tướng? Quỷ Vương còn chưa gặp mà ngươi đã chọn xong rồi à?’

“Khi nào Quỷ Vương điện hạ gặp các cô gái này?” Thần Đồ xoay người bỏ đi, tảng đá trong lòng Hồng Niệm cũng buông xuống.

Dương Vân trả lời: “Mười lăm tháng bảy, khi ánh trăng lên, Quỷ Vương sẽ lựa chọn tân nương cho mình, khi ánh trăng tròn nhất cũng là lúc tương hợp.”

“Được.” Thần Đồ xoay người đi vào trong tòa tháp đen.

Đỗ Tử Nhân nói: “Vì sao đại tướng tò mò về đại hôn của Quỷ Vương như vậy?’

“Ha ha ha, đừng nhìn đại tướng trong cường tráng thô kệch nên nghĩ hắn là vũ phu. Thực ra năm xưa đại tướng thân tử hồn bay là vì một quãng nợ tình.” Kê Khang nói đầy ẩn ý.

Dương Vân cười nói: “Kê Khang đúng là hiểu rõ mấy chuyện phong lưu này như lòng bàn tay.”

Ngón tay Kê Khang gảy nhẹ lên dây đàn: “Thật ra ta cũng muốn biết ngươi chết như thế nào.’

“Suỵt.” Dương Vân giơ một ngón tay đặt lên môi: “Ta đã quên rồi, đừng để ta nhớ lại.’

Kê Khang vung cây đàn, ném vào trong tòa tháp đen, tiếp đó tung người nhảy lên, tới bên cạnh hai người, lên tiếng hỏi: “Sao vẫn không thấy bóng dáng Vương Chân Nhân đâu?”

“Hắn truy đuổi đám người ngoại lai, vào trong quan tài Tu La.” Đỗ Tử Nhân trả lời.

Kê Khang nghi hoặc nói: “Với thực lực của Vương Chân Nhân, sao bây giờ còn chưa đi ra? Xem ra đám người ngoại lai đó cũng có chút năng lực. Vì sao các ngươi không tới giúp đỡ?”

Đỗ Tử Nhân trầm giọng nói: “Sau khi vào quan tài, Vương Chân Nhân đã dám một tấm Cấm Hành phù, do bùa chú được dán trong kết giới cho nên rất khó phá giải từ bên ngoài.”

Kê Khang và Dương Vân liếc mắt nhìn nhau, tiếp đó mới nói: “Sau khi biết có một con rối đế vương hiện thân, ta đã lo Vương Chân Nhân sẽ có ý đồ gì khác, không ngờ mới đó thôi hắn đã không nhịn được.”

“Có cường đại này, hắn có cơ hội trở lại con đường phi thăng.” Đỗ Tử Nhân khẽ thở dài.

Sắc mặt Dương Vân đột nhiên thay đổi: “Vừa rồi ta thấy Thần Đồ đại tướng cũng không mang theo chiến kích của mình?’

“Hắn đánh thẳng chiến kích vào quan tài Tu La, ta đoán bây giờ chiến kích đang lơ lửng trên bầu trời của quan tài Tu La, sau khi Cấm Hành phù tróc ra, nó sẽ đập tan toàn bộ thiên địa ở đó.” Đỗ Tử Nhân nói đầy ẩn ý.

Dương Vân day day mi tâm: “Vị đại tướng của chúng ta đúng là thích làm xằng làm bậy.’

๑ ๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑ ๑

Trong quan tài Tu La, Tích Quy ngồi xếp bằng, kéo Hải Thanh Mạc tới bên cạnh: “Tiếp theo chúng ta phải tính toán xem nên làm việc thế nào.”

Hải Thanh Mạc gật đầu, vẫy tay với huynh đệ Vô Thường ở đằng khác: “Lại đây nào.”

“Đừng gọi bọn họ.” Tích Quy xua tay nói: “Chỉ cần lúc đánh nhau bọn họ đi trước là được.”

Hắc Vô Thường nhếch miệng cười: “Tiểu Thanh Mạc, có mẹ ngươi ở đây, chúng ta chỉ cần động thủ thôi.’

“Lát nữa con đại diện cho chúng ta ra ngoài đàm phán với Vương Chân Nhân.” Tích Quy vừa mở miệng đã khiến mọi người chấn động.

Hải Thanh Mạc sửng sốt: “Sao lại là con?”

Tích Quy chỉ con rối đế vương: “Hắn, không biết nói.” Tiếp đó lại chỉ huynh đệ Vô Thường: “Bọn họ ra nói, sợ hỏng việc.” cuối cùng chỉ vào mình: “Mẹ, sợ chết.”

Hải Thanh Mạc khóc cũng không được cười cũng chẳng xong: “Con cũng sợ.”

Tích Quy nhíu mày, cả giận nói: “Hải Thanh Mạc, con nghĩ kỹ lại xem, co vào Uổng Tử thành là vì cái gì?”

Hải Thanh Mạc không chút do dự nói: “Vì cứu mẹ.”

“Đúng vậy.” Tích Quy vỗ vai Hải Thanh Mạc: “Cho nên làm sao mẹ lại có thể chết được? Con lớn rồi, phải dũng cảm lên.”

Hải Thanh Mạc che trán: “Mẹ, nếu biết mẹ sống ở Uổng Tử thành như cá gặp nước, con đã chẳng tới làm gì cho phiền.”

“Đừng nói bậy, đừng nói bậy.” Tích Quy xua tay: “Mẹ còn muốn trở lại nhân gian, ánh mắt một bát tào phớ của cửa hàng nhà họ Lý.”

Trong lòng Hải Thanh Mạc mềm nhũn, nhớ tới chuyện thời thơ ấu, sắc mặt lập tức kiên nghị hẳn lên: “Mẹ, mẹ nói đi, phải nói với hắn như thế nào?”
Bình Luận (0)
Comment