Chương 246: Bách Ngẫu chi trận
Chương 246: Bách Ngẫu chi trận
Chương 246: Bách Ngẫu chi trận
Tích Quy đứng dậy, chỉ thanh chiến kích trên không trung: “Nói là chiến kích, trên thực tế là Thần Đồ mượn thế, bỏ trốn thêm một trấn áp trên tấm Cấm Hành phù kia.”
“Trận pháp gì?” Hải Thanh Mạc hỏi.
Tích Quy nói: “Thanh chiến kích này vốn mang khí thế đổ xuống từ bầu trời, chẳng qua bị tấm Cấm Hành phù ngăn cản. Sau đó mỗi giây trôi qua chiến kích đều tụ thế. Nó kéo dài càng lâu thì sau này uy lực trút xuống cũng càng thêm đáng sợ. Đương nhiên Vương Chân Nhân cũng biết điều này, cho nên hắn cũng muốn mau mau chóng chóng rời khỏi nơi này.”
Hải Thanh Mạc gật đầu: “Hóa ra là thế.”
“Cho nên con nói với hắn , bảo hắn bóc Cấm Hành phù trước, sau đó khi thanh chiến kích này giáng xuống, chúng ta hợp lực giải quyết nguy cơ này rồi mới phân tài cao thấp. Nếu không cho dù ai trong chúng ta chiến thắng cũng không thể ra ngoài.” Tích Quy nói.
Hải Thanh Mạc im lặng một hồi sau đó đứng dậy nói: “Được. Để con đi nói với hắn.”
“Mang hắn theo.” Tích Quy vỗ về con rối đế vương bên cạnh: “Tỏ thành ý của chúng ta.”
Hải Thanh Mạc cả kinh: “Hắn trực tiếp ra tay cướp lấy thì sao?”
“Thế thì ngọc đá cùng tan.” Tích Quy cười lạnh một tiếng: “Hắn có thể thử xem.”
“Được.” Hải Thanh Mạc điểm mũi chân, dẫn con rối đế vương lao ra goài.
Hắc Vô Thường đứng dậy, khiêng lưỡi hái màu đen lên người, nhẹ nhàng nhảy tới bên cạnh Tích Quy, nói: “Có phải đã đến lúc động thủ rồi không?’
“Không sai, chắc chắn hắn sẽ vận dụng Bách Ngẫu chi trận để ngăn cản chiến đấu từ trên trời giáng xuống, cũng mượn cơ hội này biến ctd thành hình người.” Tích Quy nói đầy ẩn ý: “Đến lúc đó chính là cơ hội tốt nhất cho chúng ta.”
Bạch Vô Thường cũng nắm chặt lưỡi hái trong tay: “Chuẩn bị tùy thời ra tay.”
Vương Chân Nhân ngồi bên cạnh một dòng suối nhỏ, trong suối có máu đỏ chảy ra, Quy Xà nhị tướng vẫn luôn bảo vệ bên cạnh hắn, vung binh khí trong tay chém giết yêu thú, bên cạnh thi thể đã chất cao như núi. Khi Hải Thanh Mạc dẫn con rối đế vương đuổi tới, ánh mắt Quy Xà nhị tướng lóe lên một luồng sáng tím, dồn dập chỉ binh khí vào gã.
“Vương Chân Nhân, cùng bị nhốt ở đây, hay là thương lượng nhé?” Hải Thanh Mạc cẩn thận thối lui ra sau ctd.
Vương Chân Nhân nâng tây phải lên vẫy nhẹ, Quy Xà nhị tướng đồng thời thu binh khí lại, Hải Thanh Mạc dẫn con rối đế vương hạ xuống trước mặt Vương Chân Nhân. Vương Chân Nhân nhìn về phía Hải Thanh Mạc: “Hải lão đại phái ngươi tới đây làm gì?”
“Vì Hải lão đại sợ chết.” Hải Thanh Mạc trả lời rất gọn gàng dứt khoát.
“Ngươi và Hải lão đại có quan hệ gì?” Vương Chân Nhân lại hỏi.
Hải Thanh Mạc trả lời: “Đso là mẹ của ta, còn vị này... là cha của ta, người trong lòng Hải lão đại mà ngươi nói.”
“Đều là chuyện của nhân gian.” Vương Chân Nhân chậm rãi nói.
Hải Thanh Mạc bĩu môi: “Ngươi quên chuyện nhân gian rồi à?”
“Đương nhiên. Người với quỷ đâu có chung đường.” Vương Chân Nhân trả lời.
“Vậy vì sao ngươi vẫn nhớ mãi không quên chuyện phi thăng?” Hải Thanh Mạc truy hỏi.
“Phi thăng chẳng qua là muốn thoát khỏi giam cầm trên người, cho dù ở Nhân giới hay trong Quỷ đạo, ai cũng muốn tiến thêm một bước.” Thân hình Vương Chân Nhân đột nhiên lóe lên, đã đứng giữa Hải Thanh Mạc và con rối đế vương: “Các ngươi muốn thương lượng cái gì với ta?”
Hải Thanh Mạc không ngừng gào thét trong lòng: “Lục gia! Lục gia! Lão Lục! Lát nữa nếu Vương Chân Nhân ra tay với ta, lần này cho dù thế nào ngươi cũng không thể khoanh tay đứng nhìn được.”
Nhưng từ khi đi vào quan tài Tu La, Lục gia kia như biến mất, hoàn toàn không đáp lại lời kêu gọi của Hải Thanh Mạc.
Vương Chân Nhân thấy Hải Thanh Mạc không trả lời mình, ánh mắt liếc sang con rối đế vương bên cạnh, con rối đế vương trừng mắt với hắn, gầm nhẹ một tiếng. Hải Thanh Mạc vội vàng mở miệng nói: “Mẹ ta nói, chúng ta cùng nhau phá chiến kích này sau đó phân tài cao thấp, bằng không cứ kéo dài như vậy, chúng ta đều phải chết.”
Vương Chân Nhân giơ tay chỉ chiến kích trên bầu trời: “Trước khi đi Thần Đồ đã dùng chiêu mạnh nhất của mình, tên là Phá Quỷ Môn, nghe nói năm xưa chiêu này đập tan nửa cái Quỷ Môn quan, đây cũng là lý do hắn phải vào trong Uổng Tử thành. Thường thì khi hắn dùng chiêu này là lúc phải phân định sinh tử. Nhưng chiêu này có mạnh hơn nữa cũng bị Cấm Hành phù của ta ngăn một nửa. Nhưng Thần Đồ đã sớm nghĩ tới điều này, cố ý để chiến kích tụ thế, bây giờ đòn này mà giáng xuống, ta sẽ trọng thương, còn các ngươi sẽ chết.”
Hải Thanh Mạc vỗ tay nói: “Cho nên chúng ta không liên thủ được à?”
Vương Chân Nhân liếc mắt nhìn Hải Thanh Mạc một cái, lại liếc mắt nhìn con rối đế vương bên cạnh gã một cái: “Thực ra ta chỉ cần một mình hắn hỗ trợ là được. Đám người các ngươi cũng chẳng giúp được gì.”
“Nói bậy, ngươi cũng thấy thuật Quy Khư của mẹ ta rồi dấy? Huynh đệ Vô Thường của chúng ta hợp lực còn chống được cả Thần Đồ Quỷ soái, ngươi không thấy à? Ta... ta giao thủ với Ma chủ mà vẫn sống sót rút lui, ngươi không thấy à?” Hải Thanh Mạc cả giận nói.
“Ta sẽ mở Bách Ngẫu chi trận.” Vương Chân Nhân đặt tay lên bả vai con rối đế vương, trực tiếp dẫn hắn hạ xuống đất.
Hải Thanh Mạc vội vàng bám theo, hô to lên trời: “Mẹ, hắn đoạt mất Phục Tà huynh rồi!”
Khóe miệng Tích Quy giật giật, hít sâu một hơi, hạ giọng nói: “Chuẩn bị tùy thời động thủ.”
“Thằng nhãi, ngươi nhìn cho kỹ đây.” Vương Chân Nhân giơ một ngón tay dựng trước mặt, hư ảnh Quy Xà nhị tướng đứng hai bên tan biến, lại trở thành cây phất trần rơi vào trong tay Vương Chân Nhân. Hắn đột nhiên vung tay, chỉ thấy sau lưng hắn xuất hiện hơn trăm ảo ảnh khổng lồ mông lung. Con rối đế vương cũng bị hắn ném lên, rời vào trong đó, hóa thành một phần trong đó.
Hải Thanh Mạc hạ xuống đất, quát khẽ: “Lục gia!”
Lục gia im lặng một hồi lâu cuối cùng cũng mở miệng: “Không cần lo lắng, mọi chuyện đều trong kế hoạch của mẹ ngươi.”
Vương Chân Nhân lập tức bấm quyết niệm chú, lẩm bẩm trong miệng, một lúc lâu sau mới hô to với bùa chú: “Vô sở cấm kỵ, vạn quỷ khả hành.” Bùa chú trên không trung lóe sáng, tiếp theo hóa thành một ánh kim quang, lập tức tiêu tán.
Tiếp đó, chiến kích chậm rãi rơi xuống.
Toàn bộ quan tài Tu La chấn động kịch liệt.
"Phàm binh chi đạo, mạc quá hồ nhất. Nhất giả, năng độc lai độc vãng!" Vương Chân Nhân gầm lên một tiếng, chỉ thấy trong hư ảnh sau lưng có một ông lão râu tóc bạc trắng người cưỡi ngựa đỏ rực mặc chiến giáp bước ra. Ông lão kia đột nhiên vung dây cương, thúc ngựa lao thẳng lên trời, vung trường kiếm trong tay chống lại chiến kích từ trên trời giáng xuống.
“Quân tử lượng bất cực, hung thôn bách xuyên lưu.” Vương Chân Nhân lại hét lớn, một người trẻ tuổi mặc nho bào tay cầm cuốn sách bước ra từ hư ảnh, bám sát lão tưởng bay lên trên trời. Quyển sách trên tay hắn trải ra dài cả trăm thước, nhanh chóng quấn lấy thanh chiến kích.
“Thiên địa bất nhân dĩ vạn vật vi sửng sốt cẩu!” Giờ phút này búi tóc của Vương Chân Nhân tung ra, mái tóc dài phất phơ theo làn gió, thần sắc cũng trở nên điên cuồng. Trong số hư ảnh lại có một người trang phục gần giống hắn bước ra, nhưng người nọ mang phong thái tuấn lãng, thần thái sáng láng. Đạo nhân kia ngáp một cái, có một con hạc vàng bay tới, chở hay lên trên. Đạo nhân vung tay lên trời, một hư ảnh bát quái khổng lồ hiển hiện trên không trung, hoàn toàn ngăn cản thế rơi của thanh chiến kích.
Hải Thanh Mạc vui vẻ nói: “Được đấy.”
“Không, còn chưa được.” Vương Chân Nhân vung tay, âm thanh tiếp theo như vang vọng từ bầu trời, hùng hồn trang nghiêm, tối nghĩa khó hiểu, ra là Phạn âm!