Loạn Thế Chi Hoa, Thủ Hộ Chi Kiếm (Dịch Full)

Chương 247 - Chương 247: Đế Vương Hiện Thân

Chương 247: Đế vương hiện thân Chương 247: Đế vương hiện thân

Chương 247: Đế vương hiện thân

Dịch: Athox

๑ ๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑ ๑

Hải Thanh Mạc vội vàng che kín lỗ tai, nhưng lực lượng của Phạn âm quá cường đại, trong quan tài Tu La vốn còn không ít dị thú xao động, giờ phút này tất cả đều nằm rạp dưới mặt đất, cúi đầu che tai, có vẻ cực kỳ sợ hãi. Tiếp theo chỉ thấy một Kim Thân La Hán bước ra từ trong hư ảnh, xuất chưởng đánh lên bầu trời.

Chỉ thấy một chưởng ấn khổng lồ chém ra, không ngờ lại đánh thanh chiến kích vàng kim lùi xa trăm trượng.

Hải Thanh Mạc hạ giọng lẩm bẩm: “Mạnh quá đi mất.”

Tích Quy đứng đằng xa thấy vậy cũng cảm khái: “Nếu lúc vào trong quan tài hắn không cần lo lắng chuyện về sau, khéo chúng ta không sống được tới giờ.”

Hắc Vô Thường gãi đầu: “Giờ lại phải hi vọng chiến kích của Thần Đồ đủ cường đại.”

CHỉ thấy chiến kích kia văng xa trăm trượng sau đó lóe lên kim quang, thân kích khổng lồ biến mất, sau đó lại thấy chiến kích hóa thành hơn một ngàn phân thân, trút xuống như mưa. Lão tướng, thư sinh, đạo nhân và La Hán trên không trung cùng phi thân ngăn cản nhưng bị đánh vào thế hạ phong. Vương Chân Nhân vung phất trần, từng hư ảnh nối tiếp nhau lao ra, hợp lực với bốn người cùng ngăn cản hơn một ngàn thanh chiến kích.

๑ ๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑ ๑

Trong tòa tháp đen, Thần Đồ vốn đang ngồi trên ghế sắt của mình uống rượu, đột nhiên sắc mặt đại biến, bóp nát chén rượu trong ta. Hắn trầm giọng nói: “Vương Chân Nhân.”

Người hầu hai bên thấy vậy vội vàng tiến tới hỏi: “Đại tướng, làm sao vậy?”

“Không sao cả, hộ pháp cho ta!” Thần Đồ đột nhiên nhắm mắt lại, khí đen lưu chuyển quanh người.

Người hầu hai bên vội vàng rời xa ba trượng, rút binh khí trong tay ra, vây thành vòng tròn xung quanh Thần Đồ, bảo vệ hắn ở giữa.

Thần Đồ đặt ngón tay lên mi tâm, chậm rãi nói: “Để ta mở mang tầm mắt về Bách Ngẫu chi trận của Vương Chân Nhân nhà ngươi nào.”

๑ ๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑ ๑

Trong quan tài Tu La, hư ảnh sau lưng Vương Chân Nhân đã dốc toàn lực tham gia trận chiến, chỉ có một thân hình cuối cùng như thật như ảo, dường như vẫn chưa bị hàng phục hoàn toàn, không tham gia chiến cuộc, khiến tình thế bế tắc.

“Một bên là Thần Đồ đại tướng dũng mãnh nhất trong Ngũ Phương Quỷ Soái, một bên là Vương Chân Nhân thần bí khó lường. Một người không đích thân tham chiến, một người vốn đã trọng thương, bây giờ xem như ngang tay.” Tích Quy nói đầy ẩn ý, tiếp đó đột nhiên hạ giọng: “Chuẩn bị động thủ.”

Vô Thường huynh đệ cùng vác lưỡi hái lên vai: “Hiểu rồi.”

Hải Thanh Mạc hạ giọng hỏi Lục gia trong lòng: “Lục gia, rốt cuộc ai trong bọn họ sẽ thắng?”

Lục gia im lặng một hồi rồi đáp: “Khó mà nói được. Để xem Vương Chân Nhân có thể sử dụng chiêu cuối cùng trong Bách Ngẫu chi trận hay không...”

“Chiêu nào?” Hải Thanh Mạc hỏi.

Là gì trầm giọng nói: “Nhân Hoàng.’

Ngay lúc này Vương Chân Nhân đột nhiên vung ống tay áo, phất trần trong tay hóa thành tro bụi. Hắn ngẩng đầu, khóe miệng đã có máu tươi chảy ra: “Huy giao long sử lương tân hề, chiếu tây hoàng sử thiệp dư!” Hư ảnh sau lưng hắn ngừng rung lắc, cuối cùng cũng ổn định lại, tiếp đó một luồng kim quang lóa mắt bộc phát, hư ảnh bước ra từ trong đó.

Hải Thanh Mạc trợn tròn hai mắt nhìn, hạ giọng nói: “Phục Tà huynh.”

Chỉ thấy giờ phút này Chu Phục Tà chân đi ủng vàng, người mặc long bào màu tím, từ trên xuống dưới lấp lóe lôi quang. Gương mặt hắn cũng khôi phục khi còn trẻ, tuấn tú phong độ, lại mang chút vẻ uy nghiêm bá đạo. Hắn liếc mắt nhìn Hải Thanh Mạc một cái, mắt thanh tỉnh, như đã khôi phục thần trí.

“Phục Tà huynh.” Hải Thanh Mạc hạ giọng gọi một câu.

“Không biết lớn nhỏ.” Chu Phục Tà khẽ mỉm cười, tiếp đó tung người nhảy lên. Chỉ thấy hắn vừa hiện thân, đội quân bách ngẫu trên không trung đều thối lui sang một bên, nhường đường chính giữa cho hắn. Chu Phục Tà phi thân tới, giơ ngón tay, chỉ nói một chữ: “Quỳ.”

Đội quân Bách Ngẫu chia sang hai bên, tất cả đều quỳ một gối xuống, tỏ ý phục tùng.

Mà cả ngàn thanh chiến kích kia cũng ngừng thế rơi, mũi kích từ từ cong vẹo.

Trong tòa tháp đen, Thần Đồ mở mắt, nhẹ nhàng thở ra một hơi. Chỉ trong phút chốc, tất cả mọi thứ trong gian nhà lập tức hóa thành tro bụi, đám tùy tùng nhín thở không dám nói một lời. Một lát sau Thần Đồ mới thở dài một tiến: “Vương Chân Nhân, không hổ danh người từng nửa bước đăng tiên.”

Trong quan tài Tu La, Vương Chân Nhân gần như hóa thành toàn thân đẫm máu, bộ đạo bào cũng bị máu tươi nhuộm dần. Hắn cười thảm nói: “Đại tướng, thế trận của ngươi đã bị ta phá rồi.” Nói là làm ngay, chiến kích vàng kim hợp lại làm một, sau đó lại nghe rầm một tiếng, thanh chiến kích đứt thành hai nửa, rơi thẳng từ trên tời xuống, Bách Ngẫu chi trận cũng theo đó tiêu tán.

Hải Thanh Mạc cao giọng hô: “Mẹ, thế trận kia bị phá rồi!”

“Biết rồi.” Tích Quy ra tay trước gã một bước, lao lên không trung, tiếp đó ném ra một sợi tơ, cuốn lấy cánh tay Hải Thanh Mạc: “Nhân lúc này, chạy!’

“Chạy? Nhưng Phục Tà huynh vẫn đang trên tay hắn.” Hải Thanh Mạc còn chưa kịp phản kháng đã bị Tích Quy kéo lên không trung.

Mà bầu trời trên không trung lại có tiếng vang lớn, chỉ thấy một thân hình khổng lồ từ trên trời rơi xuống, giơ chân đạp về phía Vương Chân Nhân. Vương Chân Nhân vung phất trần chống cự, bị cái chân này đá văng hơn mười trượng, hắn nhíu mày nói: “Vô Diện Nhân.”

Hải Thanh Mạc bay tới bên cạnh Tích Quy, vội vàng la lên: “Mẹ, Phục Tà huynh thì sao?”

“Hắn bị hút vào Bách Ngẫu chi trận, tuy bây giờ có thần trí như hành động bị Vương Chân Nhân khống chế hoàn toàn. Bây giờ chúng ta không cứu được hắn.” Tích Quy nói.

Hải Thanh Mạc cả kinh: “Hả? Thế phải làm sao bây giờ?”

“Yên tâm, nơi nguy hiểm nhất cũng là nơi an toàn nhất!” Tích Quy trực tiếp kéo Hải Thanh Mạc bay lên không trung, chui qua cửa ra vào của quan tài Tu La, đi tới bên ngoài Cửu Luân Quan.

Hải Thanh Mạc thở hổn hển vài tiếng: “Mẹ, thế nghĩa là sao?”

“Nghĩa là Vương Chân Nhân và Phục Tà huynh của chúng ta đều ngoan ngoãn đợi ở trong đó đi!” Tích Quy chắp tay trước ngực, chi thấy tám cái khóa quan tài bên cạnh đồng thời bị cắt nát, sau đó bắt đầu xoay tròn xung quanh bọn họ.

“Điên rồi, điên rồi, điên rồi.” Hải Thanh Mạc lắc đầu liên tục.

“Khà khà. Ta vốn điên vậy đấy. Cho nên mới có nhiều nam nhân yêu thích ta!” Tích Quy cười ha hả vài tiếng, tiếp đó hô: “Đừng đánh nữa, đi ra đi!”

Hai thân hình một đen một trắng lóe lên, huynh đệ Vô Thường đồng thời hạ xuống bên cạnh Hải Thanh Mạc, cả hai mặt mũi bầm dập, người đầy vết máu, xem ra trận giao phong ngắn ngủi vừa rồi cũng khiến bọn họ chịu thiệt không nhỏ.

Hắc Vô Thường cười khổ nói: “Tên này đã bị trọng thương rồi mà còn lợi hại đến vậy à?”

“Đừng sợ!” Tích Quy vung tay, tám quan tài còn lại bật nắp, tiếp đó cô lại vẫy tay, tất cả quan tài đề lên quan tài Tu La kia.

Bạch Vô Thường cười khổ nói: “Chiêu này của ngươi đúng là âm độc.”

Hải Thanh Mạc lập tức hiểu ra: “Mẹ, mẹ xếp cả chín quan tài chồng lên nhau, cửa vào nơi này trùng lên cửa vào nơi khác, tức là Vương Chân Nhân muốn ra phải đi qua cả Cửu Luân Quan?”

“Không sai, tuy bây giờ Bách Ngẫu chi trận của hắn đã hoàn thành nhưng vừa rồi đã bị trọng thương, bây giờ hắn chỉ có hai lựa chọn.” Tích Quy buông tất cả quan tài xuống, thở phào một tiếng.

“Hai lựa chọn ra sao?” Hải Thanh Mạc hỏi.

“Thứ nhất là tốn cả nửa ngày cố sức phá Cửu Quan luân hồi, nhưng kết quả là bị thương càng nặng, cơ hội rời khỏi Uổng Tử thành phi thăng cũng chẳng còn, vì Quỷ Vương sẽ không bỏ qua cho hắn. Thứ hai là bỏ mấy ngày ra nghỉ ngơi lấy lại sức, với năng lực hiện giờ của hắn, nếu là lúc toàn thịnh thì ra ngoài chỉ dễ như trở bàn tay. Con thấy hắn sẽ chọn cách nào?” Tích Quy nhướn mày, cực kỳ đắc ý nói.
Bình Luận (0)
Comment