Chương 248: Cải trang thành tân nương
Chương 248: Cải trang thành tân nương
Chương 248: Cải trang thành tân nương
Dịch: Athox
๑ ๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑ ๑
Hải Thanh Mạc đi bên cạnh Cửu Luân Quan, cảm giác quan tài đột nhiên chấn động một cái rồi khôi phục bình tĩnh. Gã thở phào nhẹ nhõm: “Xem ra Vương Chân Nhân định nghỉ ngơi dưỡng sức.”
“Bất cứ người thông minh nào cũng lựa chọn nhiệm vụ.” Tích Quy nói đầy ẩn ý.
Hắc Vô Thường hỏi: “Tiếp theo chúng ta cần làm gì?’
Tích Quy huýt sáo một cái, chỉ thấy một tiểu quỷ gầy trơ xương bò từ dưới đất lên, tiểu quỷ kia mặc bộ áo vải màu xám, nở nụ cười nịnh nọt: “Hải lão đại có gì căn dặn?”
“Ngồi trong quan tài Tu La không biết thời gian cụ thể bên ngoài. Ta hỏi ngươi này, bây giờ đến rằm tháng bảy, đại hôn của Quỷ Vương còn mấy ngày?”
Tiểu quỷ kia cung kính cúi người: “Là đêm ngày hôm kia.”
Tích Quy vuốt cằm: “Thời gian cũng vừa vặn, bảo ngươi bố trí mọi chuyện, ngươi đã sắp xếp xong chưa?”
Tiểu quỷ nhếch miệng cười: “Đương nhiên rồi, từ ngày ngài phân phó, ta đã chuẩn bị.”
Hải Thanh Mạc nghi hoặc nói: “Mẹ, mẹ định làm gì vậy?”
Tích Quy cười nói: “Đại hôn của Quỷ Vương, trước tiên sẽ chọn sẵn ba mươi ba vị tân nương. Đương nhiên những tân nương đó không phải tìm từ Uổng Tử thành, đều là phái người tới Hoàng Tuyền, đến nhân gian tìm kiếm. Chúng ta muốn rời khỏi Uổng Tử thành, chỉ có một cách, đó là giết chết Quỷ Vương, loại bỏ cấm chế của Uổng Tử thành, người trong thành mới có thể tự do. Giả trang thành tân nương là cơ hội tốt nhất để tiếp cận hắn.’
Hải Thanh Mạc cả kinh: “Mẹ, mẹ định giả làm tân nương à?”
Tích Quy lắc đầu liên tục: “Làm sao mẹ giả làm tân nương được! Mẹ của con và cha con tự đính ước bên nhau trọn đời. Nhưng mẹ của con còn chưa mặc áo cưới vì cha con, làm sao lại mặc áo cưới vì người khác được?”
Hải Thanh Mạc nghi hoặc nói: “Thế mẹ định như thế nào?”
“Con thừa kế chút nhan sắc từ mẹ của con.” Tích Quy giơ tay chỉ thẳng vào Hải Thanh Mạc: “Đương nhiên là để con đi rồi?”
“Con?” Hải Thanh Mạc sửng sốt, tiếp đó vuốt cằm trầm tư: “Thật ra không phải không được.’
Hai huynh đệ Vô Thường ở bên cạnh nghe vậy quay sang nhìn nhau. Khóe miệng Hắc Vô Thường run rẩy: “Tiểu lão đệ, sao ngươi lại vui vẻ chấp nhận như vậy được?”
Bạch Vô Thường bồi thêm một câu: “Hơn nữa nhìn sắc mặt ngươi, hình như còn khá hưng phấn?”
Sắc mặt Hải Thanh Mạc lập tức thay đổi: “Nói bậy! Làm gì có!”
“Ha ha ha ha. Lúc nhỏ đứa con trai này của ta rất thích trộm váy của ta đem ra mặc.” Tích Quy gật đầu nói: “Có thể hiểu được, có thể hiểu được.”
Tiểu quỷ kia quay đầu sang nhìn Hải Thanh Mạc một cái: “Hóa ra là Hải công tử, thế thì mời công tử đi theo ta.”
Hải Thanh Mạc liếc mắt nhìn Tích Quy một cái, Tích Quy gật nhẹ đầu, sau đó vung ống tay áo, một cái ngọc trùy trắng toát xuất hiện trong tay cô, cô đưa cho Hải Thanh Mạc, tiếp đó ghé bên tai Hải Thanh Mạc nhỏ giọng nói vài câu.
Bạch Vô Thường nhìn cây ngọc trùy này, khẽ nheo mắt lại: “Định Hồn trùy.”
Hắc Vô Thường cũng hít một hơi lạnh: “Tích Quy ơi là Tích Quy, ngươi đem thứ này bên người hay sao? Ngươi không sợ bất cẩn chọc thủng ngón tay của mình à?”
Bạch Vô Thường nhìn Hải Thanh Mạc đang đứng hăm hở ngắm nghía: “Chỉ cần một nhát thôi là hồn phi phách tán đấy.”
Cánh tay Hải Thanh Mạc lập tức cứng đờ lại: “Thứ này đáng sợ đến vậy à?”
“Đương nhiên rồi.” Ngón tay của Tích Quy vuốt nhẹ qua ngọc trùy, chỉ thấy một ánh bạc bao phủ lên nó, xem như gia trì thêm một tầng bảo hộ: “Không thì con nghĩ pháp khí bình thường nào có thể đả thương hồn phách Quỷ Vương?”
Hải Thanh Mạc vội vàng thu hồi: “Hiểu rồi.”
“Không tệ, thế thì con trai ngoan, đi đi.” Tích Quy nhướn mày với tiểu quỷ kia: “Nhớ trang điểm cho nó đẹp một chút.”
Tiểu quỷ vội vàng cúi đầu đáp: “Đương nhiên rồi, đương nhiên rồi.”
Hải Thanh Mạc bất đắc dĩ nhìn sang phía huynh đệ Vô Thường: “Thật sự không phải như các ngươi tưởng đâu.’
Huynh đệ Vô Thường gật đầu lia lịa: “Chúng ta tin, chúng ta tin.”
Tiểu quỷ kia kéo tay áo Hải Thanh Mạc, âm u nói: “Hải công tử, ngừng thở, chúng ta phải di chuyển.’
“Người thở?” Hải Thanh Mạc sửng sốt.
Tiểu quỷ khẽ mỉm cười, dẫn Hải Thanh Mạc trực tiếp chui xuống dưới dất. Huynh đệ Vô Thường đi tới, nhìn thuật độn địa thần kỳ này, không khỏi lộ vẻ cảm thán. Tiếp đó Hắc Vô Thường hỏi: “Tiếp theo chúng ta đi đâu đây?”
“Mấy vị Quỷ soái không thấy khí tức Vương Chân Nhân, đương nhiên sẽ nghĩ chúng ta vẫn còn bị nhốt trong quan tài Tu La. Chúng ta tới Ác Quỷ điện, lấy hết những quỷ khí đáng giá, chuẩn bị cho trận chiến cuối cùng!” Tích Quy trầm giọng nói.
Bạch Vô Thường nghi hoặc nói: “Ác Quỷ điện là nơi nào?”
“Nhà ta. Ta tự đặt tên đấy.” Tích Quy tung người nhảy ra.
Huynh đệ Vô Thường lập tức bám theo.
๑ ๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑ ๑
Hải Thanh Mạc được tiểu quỷ kia dẫn đi dưới đất, chỉ cảm thấy trước mắt đen kịt, trong ngực cũng nghẹn một hơi không cách nào thở ra. Tuy đối với người tu hành như bọn họ, muốn chống lại cảm giác này cũng không khó, nhưng để lâu cũng thấy khó chịu. Ngay lúc Hải Thanh Mạc sắp không cố được, tiểu quỷ lại nhấc tay lên, dẫn Hải Thanh Mạc đi vào một gian phòng nho nhỏ, tạo ra một cơn gió lạnh, thổi tấm rèm của mười mấy cỗ kiệu trong phòng bay tán loạn.
Hải Thanh Mạc mới từ dưới dất chui lên, thở ra một luồng trọc khí, chứng kiến cảnh tượng trước trước mắt cũng hít một hơi lạnh. Gã nhìn các cô gái quỷ tân nương ngồi ngay ngắn sau tấm rèm đỏ, hỏi: “Đây là người hay là quỷ?’
Tiểu quỷ cười nói: “Hải công tử nói đùa rồi, chỗi chúng ta là Hoàng Tuyền, còn là Uổng Tử thành trong Hoàng Tuyền, lấy đâu ra người? Đều là quỷ.’
“Công tử, ngươi chờ ta một chút, ta đi một chút rồi về.” Tiểu quỷ xoay người, biến mất tại chỗ, tạo ra một cơn gió lạnh, lại thổi những tấm rèm đỏ bay tán loạn, còn thổi rơi khăn voan của một vị tân nương. Gương mặt dưới tấm khăn voan trắng bệch, khiến người ta không khỏi sợ hãi.
Hải Thanh Mạc vội vàng bước tới, nhặt tấm khăn voan màu đỏ dưới đất lên, sau đó nhanh chóng chạy qua, che tấm khăn voan lại, miệng lẩm bẩm: “Đã quấy nhiễu rồi, đã quấy nhiễu rồi.”
Nhưng lại có một giọng nói nhẹ nhàng vang lên: “Cảm ơn.”
Hải Thanh Mạc sợ tới mức giật bắn mình, rảo bước chạy thẳng: “Đừng làm loạn. Sao còn mở miệng nói chuyện được?’
Nhưng ngay lúc hắn định chạy ra, tiểu quỷ lại cầm một cái khay gỗ bước vào. Trên cái khay gỗ đó đặt một bộ áo cưới màu đỏ và một hộp phấn trang điểm, hắn nghi hoặc nói: “Hải công tử, ngươi định làm gì vậy? Không thể ra ngoài được, đây là nơi Dương Vân Quỷ soái bỏ trốn nhóm quỷ tân nương thứ hai, ngoài ta ra không có bất cứ ai ra vào được. Nếu ngươi xuất hiện sẽ bị quỷ binh bên ngoài phát hiện đấy.”
“Ngươi lấy cái gì tới vậy?” tngă nói.
“Đã giả trang làm quỷ tân nương, đương nhiên phải chuẩn bị áo cưới đỏ rồi.” Tiểu quỷ nói đầy ẩn ý: “Còn hộp phấn trang điểm này nữa. Hải công tử, phải trang điểm kỹ lưỡng mới được.”
Hải Thanh Mạc che trán nói: “Chẳng lẽ ba ngày này chúng ta phải ở đây mãi sao? Ở cùng với... những quỷ tân nương này?”
Tiểu quỷ gật đầu: “Đương nhiên rồi.”