Chương 249: Kẻ địch tới cửa
Chương 249: Kẻ địch tới cửa
Chương 249: Kẻ địch tới cửa
Dịch: Athox
๑ ๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑ ๑
Đến đêm, tiểu quỷ thấy Hải Thanh Mạc mặc áo cưới trang điểm xong xuôi, rất hài lòng vỗ vai gã, muốn nói lại thôi.
“Sao nào?” Hải Thanh Mạc hỏi.
Tiểu quỷ do dự mắt chút rồi nói: “Thấy mà thương.”
Khóe miệng Hải Thanh Mạc giật giật: “Ta khuyên ngươi nên nghĩ kỹ rồi hãng nói.”
“Cáo từ.” Tiểu quỷ cung kính cúi người, sau đó lặng lẽ thối lui.
Hải Thanh Mạc thở dài mắt tiếng, ngồi vào cỗ kiệu không nóc trong góc. Sau khi gã ngồi vào kiệu, trong phòng lóe lên ánh sáng đỏ, tiếp đó lại nghe thấy tiếng động trầm trầm, như có người đang ca hát. Hải Thanh Mạc ngồi trong kiệu rùng mình mắt cái, hạ giọng nói: “Những tân nương này có địa vị ra sao?”
“Quỷ Vương muốn cưới tân nương, đương nhiên không phải bình thường. Trong số các nàng có rất nhiều người đã mất lâu năm rồi, nhưng vong hồn vẫn lưu luyến nhân gian, tình người vẫn chưa mất.” Giọng nói của Lục gia vang lên: “Quỷ Vương muốn giao hợp với bọn họ, chính là muốn cái ‘tình’ trên người họ.”
“Tình?” Hải Thanh Mạc nghi hoặc nói.
“Quỷ Vương tu luyện nhiều năm, chỉ thiếu một thiên cổ oán tình là thần công có thể đại thành. Đến lúc đó lao ra khỏi Hoàng Tuyền, ngay cả Khán Dần Thành chủ cũng không phải đối thủ của hắn.” Lục gia nói.
Hải Thanh Mạc gật đầu, đột nhiên nói: “Đúng rồi, mục đích cuối cùng của ngươi là tới gặp Quỷ Vương cơ mà? Chẳng trách ngươi vẫn tránh bên trong không nói năng gì. Bây giờ thì vừa ý chưa?”
Lục gia nói đầy ẩn ý: “Quỷ Vương trời sinh giản xảo, đến lúc đó ngươi muốn đâm Trấn Hồn trùy vào ngực hắn cũng khó. Khi đến thời điểm ta sẽ tiếp quản thân thể của hắn, còn lại cứ giao cho ta là được.’
“Đến lúc đó ngươi muốn chiếm hữu thân thể của hắn? Sau đó trở thành Quỷ Vương mới? Cuối cùng tổng tiến công nhân gian?” Hải Thanh Mạc hỏi ngược lại.
Lục gia im lặng mắt hồi, cuối cùng nói: “Ta sẽ lập ước định với ngươi.”
“Ước định gì?” Hải Thanh Mạc hỏi.
Lục gia nói: “Trong vòng ba mươi năm ta sẽ không tấn công nhân gian. Sau ba mươi năm, tất cả nghe theo thiên mệnh.”
Hải Thanh Mạc bĩu môi: “Thể diện của ta lớn quá nhỉ.”
Lục gia cười ha hả nói: “Ha ha ha ha, nhưng ngươi không có cơ hội cự tuyệt, vì tính mạng của ngươi vẫn nằm trong tay ta.”
Hải Thanh Mạc thở dài một tiếng: “Cứ quyết định như ậy đi, nhưng tối ngày kia là trận chiến cuối cùng rồi, có một chuyện ngươi hứa với ta mà vẫn chưa làm được.”
“Chuyện gì?” Lục gia hỏi.
“Ngươi đã hứa với ta sẽ trao thuật Quỷ đạo của mình cho ta, nhưng hình như toàn bộ hành trình này ta chỉ có thể dựa vào bản thân.” Hải Thanh Mạc nhướn mày: “Dạy ta hai món Quỷ Họa bùa lợi hại đi, đây là điều kiện cuối cùng của ta.”
“Được.” Lục gia đáp ứng rất sảng khoái. Có lẽ vì hắn đã chuẩn bị gặp được Quỷ Vương mà mình ngày nhớ đêm mong, cho nên giọng điệu cũng mang vẻ hưng phấn khó tả.
Hải Thanh Mạc mặc nhiều xuyên tấm rèm kiệu màu đỏ ra bên ngoài, chỉ thấy trong khung cảnh mông lung loáng thoáng một bóng hình đang nhẹ nhàng múa lượn trong phòng. Dáng múa yểu điệu thướt tha, trông cực kỳ mỹ lệ nhưng cũng cực kỳ... quỷ dị. Hải Thanh Mạc chỉ có thể cầm khăn voan đỏ bên cạnh che mình lại, chỉ mong không bị nhìn thấy.
๑ ๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑ ๑
Bên ngoài Khán Dần thành, một nam nhân trung niên mặc giáp mềm màu đen đạp phi kiếm hạ xuống, phía sau hắn là ba người trẻ tuổi ăn mặc y hệt. Vừa hạ xuống đất, nam nhân trung niên kia đã phất tay: “Dừng lại ở đây đã, đừng mạo phạn Thành chủ.”
“Rõ!” Ba người trẻ tuổi lập tức cúi đầu nói.
“Thủ Tọa Bổ Thiên ti của Nam Dạ, Thẩm Trạch, truy bắt trọng phạm, cần vào Khán Dần thành, kính xin Thành chủ phê chuẩn.” Nam nhân trung niên cao giọng hô..
Nhưng một lúc lâu sau trong Khán Dần thành vẫn không có tiếng đáp lại. Sắc mặt ba người trẻ tuổi phía sau đã có vẻ thế giới, một người bước tới nói: “Khán Dần Thành chủ này đúng là quá ngạo mạn.’
Thẩm Trạch lắc đầu nói: “Lúc trước ta đã tới Khán Dần thành hai lần, cũng là để truy nã trọng phạm. Khán Dần Thành chủ chưa từng đáp lại ta một câu. Tuy ta đã bước vào Thiên Bệ cảnh, nhưng trước mặt Thánh nhân vẫn không có tư cách gì đáng nói. Có điều mỗi lần ta thông báo xong cửa thành đều mở ra, coi như ngầm đồng ý thỉnh cầu vào thành của ta. Nhưng lần này...” Thẩm Trạch nhìn cửa thành vẫn khép chặt như trước, khẽ nhíu mày.
“Có xông vào thành không?” Một người trẻ tuổi hỏi.
Thẩm Trạch đặt tay lên trường kiếm bên hông: “Chờ thêm đã.”
Sau đó một lúc, một luồng sáng đen xuất hiện trước mặt bọn họ, chính là Đạo chủ Quỷ Môn đạo Chu Đán. Hắn liếc mắt nhìn Thẩm Trạch phía trước một cái, chắp tay nói: “Thẩm thủ tọa.”
Thẩm Trạch đã từng gặp hắn, lập tức đáp lễ: “Hóa ra là Chu Đạo chủ. Vừa rồi ta đã thông báo với Thành chủ, chẳng hay bây giờ có thể vào thành không?”
Chu Đán lắc đầu nói: “Khán Dần thành chúng ta đóng thành ba ngày, xin Thẩm thủ tọa ba ngày sau lại đến.”
Thẩm Trạch gõ nhẹ ngón tay lên chuôi kiếm vài cái, còn chưa nói gì thì đệ tử đằng sau đã cướp lời: “Khán Dần thành thật ngông cuồng!”
“Im miệng!’ Thẩm Trạch gầm lên một tiếng.
Chu Đán biến sắc, vươn cánh tay phải, hút thẳng người trẻ tuổi kia lại, nắm lấy yết hầu. Hắn nói đầy ẩn ý: “Thì sao nào?”
“Chu Đạo chủ.” Thẩm Trạch rút trường kiếm bên hông ra: “Đồ đệ của ta lần đầu rời Nam Dạ, không biết trời đất rộng lớn ra sao, đã mở miệng mạo phạm, kính xin thứ lỗi.”
Chu Đán buông lỏng tay, lùi lại một bước: “Người các ngươi muốn tìm là Hải Thanh Mạc?”
Thẩm Trạch gật đầu nói: “Không sai.”
“Hải Thanh Mạc là Thành chủ tự mình mang về Khán Dần, theo ý nghĩa nào đó hắn là khách của Khán Dần thành chúng ta.”Chu Đán nhìn trường kiếm bên hông Thẩm Trạch. “Mặt khác, hắn là ocn trai của Tích Quy, năm xưa Tích Quy từng là đệ tử trong Quỷ Môn đạo của ta, cũng có thể nói hắn thật sự là người nhà của chúng ta. Các ngươi muốn mang hắn ra khỏi Khán Dần thành, thế thì phải đối địch với chúng ta.”
Thẩm Trạch khẽ thở dài: “Tứ Phương Thánh Nhân, mỗi nơi là một thiên địa, vốn không có liên hệ gì với hai đại vương triều. Chỉ có điều Hải Thanh Mạc hành thích Hoàng đế Nam Dạ chúng ta, nếu Thành chủ thiên vị, Bổ Thiên ti chúng ta rất khó trở về trả lời.”
“Vì sao ta phải quan tâm tới việc ngươi về trả lời ra sao?” Chu Đán nói.
Thẩm Trạch do dự một hồi, hỏi: “Đây là ý của Thành chủ à?”
“Thành chủ chỉ nói Khán Dần thành bế quan ba ngày, ba ngày sau ngươi muốn sao là chuyện của ngươi.” Chu Đán dừng một chút rồi nói: “Những lời ta vừa nói, là ý của ta.”
“Ta hiểu rồi.” Thẩm Trạch dời tay khỏi chuôi kiếm, xoay người lại nói: “Vậy ba ngày sau chúng ta gặp lại sau.” Thẩm Trạch dẫn ba đệ tử đi khỏi. Chu Đán thấy vậy hừ lạnh một tiếng, thân hình cũng lập tức biến mất.
Đệ tử trẻ tuổi vừa lên tiếng vẫn rất bất mãn, hạ giọng nói: “Sư phụ, chúng ta đã bao giờ phải chịu uất ức như vậy, chẳng lẽ cứ mặc kệ bọn chúng à?”
Thẩm Trạch trả lời: “Chỉ chờ ba ngày thôi. Chúng ta đã tới cửa Khán Dần thành rồi, có chờ thêm ít hôm cũng có sao?”
“Có lẽ chỉ thiếu ba ngày này thì sao?” Một giọng nói mang ý cười đột nhiên vang lên phía trước bọn họ, tiếp đó một bộ trường bào màu đen hạ xuống, trên áo là vô số ánh sao trời.
Thẩm Trạch khẽ nhíu mày: “Thánh sứ Tinh Khôi.”