Chương 250: Khách xưa lại tới
Chương 250: Khách xưa lại tới
Chương 250: Khách xưa lại tới
Dịch: Athox
๑ ๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑ ๑
Nam Dạ quốc, Thần Đô.
Một bộ áo đỏ hạ xuống trong hoàng cung, bước đi mau chóng, ngâm nga khúc nhạc, nhưng trong cung điện cách đó không xa, tới giờ trên ngực Hoàng đế Nam Dạ vẫn còn ghim một thanh đoản đao. Toàn bộ hoàng cung im ắng nghiêm nghị, người thường thậm chí không dám nở nụ cười, ai lại to gan lớn mật như vậy? Đương nhiên là Đại Vương hiện tại, Chu Hi!
Phụ hoàng hấp hối, hung thủ lẩn trốn, nhưng hắn thì chẳng buồn giả bộ, vẻ mặt đắc ý dào dạt đi vào trong tẩm cung, trao đổi ánh mắt với Cửu Thiên Tuế Đoạn Ngôn đang canh giữ ở đó.
Đoạn Ngôn hừ lạnh nói: “Tâm trạng của điện hạ tốt quá nhỉ?”
Chu Hi rũ ống tay áo, thản nhiên nói: “Vừa chỉnh trang xong chút việc vặt trong triều đình, chỉ thấy mình quyết đoán anh minh, xử lý ổn thỏa, không nhịn được cảm thấy cao hứng. So với phụ hoàng thì đúng là ta càng thích hợp làm Hoàng đế hơn.”
Ánh mắt Đoạn Ngôn lóe lên vẻ lạnh lẽo thấu xương: “Điện hạ, câu này phạm húy rồi.”
“Ha ha ha, vậy ngươi tới Đại Lý tự tố cáo ta đi. Để bọn chúng bắt ta lại, nói ta phạm húy!” Chu Hi âm u nói: “Hay là ngươi đánh thức phụ hoàng dậy, bảo người trị tội ta, nói ta phạm húy!’
Đoạn Ngôn hừ lạnh một tiếng, nói đầy ẩn ý: “Điện hạ thật sự cảm thấy mình đã nắm quyền rồi à? Ngươi tín nhiệm Giáo hoàng đến vậy sao?”
“Đoạn công công không muốn ta lên ngôi đại bảo, ngày ngày đều canh gác bên cạnh phụ hoàng, nghĩ đủ mọi cách chiêu hồn cho người.” Chu Hi liếc mắt nhìn phụ thân một cái, nói: Là vì tình nghĩa ư? Đương nhiên không phải, là vì ngươi lo phụ hoàng vĩnh viễn không tỉnh dậy, sau đó ta lên làm Hoàng đế, trận tranh đấu giữa ngươi và Giáo hoàng của phân định thắng bại. Với thực lực của cung đình các ngươi, Giáo hoàng và ta đều không thể diệt trừ được, nhưng quyền thế của ngươi không thể được như lúc trước nữa.”
Đoạn Ngôn vuốt ve chiếc nhẫn ngọc trong tay, trầm giọng nói: “Đó chỉ là suy nghĩ của điện hạ.”
“Ài.” Chu Hi ngồi trên ghế dài, nhìn phụ thân hai mắt nhắm chặt phía trước, giơ một ngón tay, vuốt nhẹ qua mi tâm của hắn, sau đó thở dài nói: “Linh hồn của phụ hoàng đi tới Uổng Tử thành, xem ra cũng không thoải mái gì.”
Đoạn Ngôn sửng sốt: “Ngươi nói bệ hạ tới Uổng Tử thành? Làm sao ngươi biết?”
“Trên người phụ hoàng có một trận pháp mà ta bỏ trốn từ trước, tên là Điều Điều, cho dù linh hồn rời xa thân thể cũng không cách nào tách hoàn toàn trận pháp đó đi dược. Tuy không thể quan sát toàn bộ, nhưng giờ phút này có thể thấy được một số cảnh tượng trong mắt người.” Chu Hi thu ngón tay, quệt qua trước mắt: “Một số gương mặt quen thuộc, một số hình ảnh đáng sợ. Bách Ngẫu chi trận, Binh Nho Đạo Phật, Đế Vương lâm trận. Ngươi có biết không?”
Đoạn Ngôn im lặng một hồi rồi nói: “Là Vương Chân Nhân.”
“Không sai, vị Vương Chân Nhân thiếu chút nữa phi thăng của Bắc Thần. Đúng là rất bất hạnh, trên đường tìm tình yêu của mình phụ hoàng đã gặp đối thủ rất đáng sợ. Nhưng cũng rất may mắn, cho dù thế người vẫn còn một hơi thở, vẫn chưa chết hẳn.” Chu Hi mỉm cười buông tay, nhận chén trà mà người hầu dâng tới, uống một hơi cạn sạch.
Đoạn Ngôn kinh hãi quát lên: “Ngươi lén lút bố trí trận pháp trên người bệ hạ?”
Chu Hi xua tay: “Đều là vì an toàn cho phụ hoàng!”
Đoạn Ngôn cười lạnh lắc đầu, không muốn nhiều lời thêm. Nhưng Chu Hi lại tung người nhảy tới bên cạnh Đoạn Ngôn. Khóe miệng hắn hơi nhếch lên nhỏ giọng nói: “Cửu Thiên Tuế, ngươi muốn quyền thế, có lên cao nữa thì cũng có làm được gì. Ngươi đâu thể tự lên làm Hoàng đế được, đúng không?”
Đoạn Ngôn sửng sốt: “Điện hạ nói vậy là có ý gì?”
“Có người bố trí một cục diện, sắp thu lưới. Ta không muốn trở thành cá trong lưới, Cửu Thiên Tuế, chắc chắn ngươi cũng không.” Chu Hi cười nói: “Ngươi thường cho rằng ta chọn Giáo hoàng trong số hai thế lực các ngươi. Trên thực tế ngươi sai rồi, là Giáo hoàng chọn ta, mà vì nguyên nhân nào đó ta không thể cự tuyệt lựa chọn của hắn. Nhưng bây giờ, đã tới lúc không thể không cự tuyệt.”
Đoạn Ngôn không ngừng vuốt ve chiếc nhẫn ngọc trong tay, nghe những lời như thật như giả của Chu Hi, trong lúc nhất thời hắn cũng không biết nên trả lời như thế nào.
“Ngươi là ma đầu, ta cũng vậy, Giáo hoàng lại là người ngồi trên cao chót vót, lời nói cử chỉ đều thánh khiết. Chúng ta vốn không phải người chung đường. Chỉ nói đến đây, Đoạn công công cứ suy nghĩ đi. Nhưng ta có một điều kiện, ta là chí tôn ở Nhân giới, đã là dưới ta tức là hoàn toàn dưới ta. Cửu Thiên Tuế gì đó, sau này không được gọi nhiệm vụ nữa.” Chu Hi xoay người đi vài bước, tiếp đó quay đầu lại nói: “Đương nhiên, nếu ngươi chịu gả Hồng Niệm cho ta, ta cũng có thể suy xét một chút.” Nói xong Chu Hi cất tiếng cười nhạo, bước ra bên ngoài.
Đoạn Ngôn vươn tay phải, chỉ thấy chén trà mà Chu Hi vừa uống đã bay tới tay hắn, hắn nhẹ nhàng rung tay, chén trà vỡ nát, nước trà chảy vào trong lòng bàn tay hắn, lập tức biến mất không còn tăm hơi. Một lát sau hắn âm u nói: “Không ngờ trong thế hệ này của dòng họ Chu lại xuất hiện một nhân vật như vậy.”
Chu Hi đi trên đường lớn của hoàng cung, đột nhiên thấy kim quang lóe lên, mặt mày lập tức tươi cười: “Chờ ngươi lâu rồi đấy, sao hôm nay mới tới?”
“Chính Khí minh và Thần Đô vốn cách nhau khá xa, ta đâu có biết Thông Thiên trận, đương nhiên phải từ từ đi tới.” Giọng nói kia mang vẻ bất mãn.
“Ngươi đi đến đâu rồi?” Chu Hi hỏi.
“Còn ba mươi dặm nữa là vào tới hoàng cung.” Giọng nói kia trả lời.
Chu Hi lắc đầu nói: “Quá chậm quá chậm. Để ta tới gặp ngươi.” Chu Hi cất bước, tiếp đó thân hình đã xuất hiện trong Chu Nhan tiểu viện của mình.
Phó minh chủ Chính Khí minh Kim Phượng Hàm, giờ phút này đang ngồi uống trà trên một cái bàn đá trong đình viện, trông cực kỳ nhàn nhã. Thấy Chu Hi hiện thân, hắn chẳng hề dời mắt, chỉ lười biếng nói một câu: “Đến nhanh thế.”
Chu Hi đi tới bên cạnh hắn, ngồi xuống nói: “Ngươi bảo ta còn ba mươi dặm nữa ngươi mới tới nơi, ta còn tưởng ngươi đang đi đường, không ngờ ngươi đã ngồi đây uống trà rồi, đúng là vui vẻ thoải mái.”
Kim Phượng Hàm uống một ngụm trà: “Ta vốn không thân không thiết gì với Thần Đô thành, chỉ có chút cảm tình với biệt việt này, không đến đây thì đi đâu?’
“Chỉ tiếc là người uống trà luyện kiếm với ngươi lúc đó, giờ đều không còn. Chỉ có mình ta.” Chu Hi âm u nói: “Người ngươi chán ghét nhất.”
“Ta cũng nghe chuyện Hải Thanh Mạc rồi, vốn lập tức chạy tới, nhưng minh chủ ngăn ta lại, nói chắc chắn trong đó còn có ẩn tình, bảo ta tới Thần Đô thành đợi tin, sau đó ta liên lạc với ngươi.” Kim Phượng Hàm buông chén trà xuống: “Hải Thanh Mạc giết Hoàng đế thật sao?”
“Đương nhiên là không, phụ hoàng tự sát để hồn phách bản thân tiến vào Uổng Tử thành, tìm kiếm vị Bắc Thần Thánh nữ mà người vẫn luôn ngày nhớ đêm mong.” Chu Hi trả lời.
Kim Phượng Hàm nhẹ nhàng thở ra một tiếng: “Thế thì tốt rồi. Nghĩa đệ của ta tạm thời an toàn.”
“Cũng không an toàn, vì nghĩa đệ của ngươi cũng chạy tới Uổng Tử thành.” Chu Hi cười nói: “Hắn đang rất nguy hiểm, ít nhất cũng nguy hiểm hơn ở Thần Đô thành này nhiều!”