Chương 251: Chuyện về Hư Hợp
Chương 251: Chuyện về Hư Hợp
Chương 251: Chuyện về Hư Hợp
Dịch: Athox
๑ ๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑ ๑
Nghe thấy ba chữ Uổng Tử thành, trong mắt Kim Phượng Hàm lóe lên vẻ bất an, hắn buông chén trà xuống nói: “Một phàm nhân mà vào Hoàng Tuyền đã rất khó khăn rồi, làm sao hắn lại tới được cả Uổng Tử thành?”
Chu Hi liếc mắt nhìn hắn: “Nghe giọng điệu Phượng Hàm huynh, có vẻ nghi ngờ mọi chuyện là do ta làm?”
“Thế...” Kim Phượng Hàm nhẹ nhàng gõ lên chuôi kiếm của mình: “... có phải không?”
“Đương nhiên là không. Chu Hi ta là người trọng tình cảm mà.” Chu Hi âm u nói: “Hắn là đệ đệ thân yêu của ta, sao ta lại hại hắn được?”
Kim Phượng Hàm hừ lạnh một tiếng: “Nghe là biết nói dối rồi, thôi đừng có nói nữa. Ngươi nói có việc muốn thương lượng với ta, là chuyện gì? Nếu không có gì để nói thì ta đi đây, phải tới Khán Dần thành một chuyến.”
“Ha ha ha, so với vị nghĩa huynh nhà ngươi, ca ca ruột ta đây đúng là bạc tình bạc nghĩa. Nhưng ngươi không cần tới Khán Dần thành, đi cũng không còn kịp nữa rồi. Sắp tới giữa tháng bảy, ngày Quỷ môn mở rộng.” Chu Hi ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, giờ phút này trong Thần Đô thành cũng chăng đầy mây đen. “Mưa gió sắp tới, từ Uổng Tử thành bay qua Khán Dần thành, kéo thẳng tới Thần Đô thành chúng ta.”
Kim Phượng Hàm nhíu mày nói: “Ngươi đừng giả thần giả quỷ nữa.”
“Ở lại Thần Đô giúp ta đi.” Chu Hi vung tay, một ánh đỏ che khuất Chu Nhan tiểu viện của hắn. “Cuộc đời này ta chưa bao giờ thua tới một lần, nhưng lần tiếp theo rất có thể sẽ thua. Mà một khi đã thua lần này, sẽ không còn cơ hội xoay người trở lại.”
๑ ๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑ ๑
Trong Uổng Tử thành.
Hải Thanh Mạc thở phào nhẹ nhõm, trước đó gã không cảm nhận được thời gian trôi qua ở bên ngoài, cứ như bản thân lúc thì chìm vào địa ngục rực lửa, lúc lại rơi vào hàn băng ngàn năm, thân hình khi nóng khi lạnh, máu thịt như không ngừng xé rách rồi liền lại, chẳng khác nào tra tấn. Giờ phút này cuối cùng gã cũng thoát khỏi những đau đớn kia, một phù chú màu đỏ lan tràn từ lòng bàn tay gã, tiếp đó di chuyển dọc theo cánh tay rồi trực tiếp chui thẳng vào trong miệng Hải Thanh Mạc. Tiếp đó ánh mắt gã lóe lên ánh đỏ, cười khổ nói: “Học chút phù chú thôi, sao cứ như mất nửa cái mạng.’
“Đây là quỷ phù hung ác nhất trong Thần Đạo thư mà ta viết, tên là Âm Ngục. Nhưng ngươi muốn luyện thành thần phù này thì cần tự mình trải nghiệm những đau đớn do thần phù tạo ra, đây cũng là lý do vì sao rất nhiều người không luyện được nó, vì bọn họ không chịu nổi, thậm chí có người từng chết khi chế tạo thần phú này. Ngươi đúng là không tệ.” Lục gia tán thưởng nói.
Hải Thanh Mạc lau mồ hôi lạnh trên trán, cười nói: “Đương nhiên rồi, khi ta lấy được quyển tàn thư Thần Đạo thư ta mới có chưa đầy mười tuổi. Đối với ta khi đó, chế tạo bất cứ tấm bùa nào trong đó cũng cực kỳ đau đớn, nhưng mười tuổi ta còn sống được, huống chi hiện tại.”
Lục gia trả lời: “Xem ra ngươi thật sự có thiên phú, hay là ngươi ở lại Quỷ giới đi, chính thức bái ta làm thầy. Ta cam đoan cuối cùng thực lực của ngươi thậm chí còn vượt qua Khán Dần Thành chủ.”
Hải Thanh Mạc cười nói: “Năm xưa ngươi cũng chết dưới tay Hoàng Tuyền Cửu Đạo truy đuổi, sao lại nói năng phóng khoáng như vậy.”
“Khi đó ta mới tu hành Quỷ đạo mấy năm ít ỏi, nhưng Đạo chủ của Cửu đạo mỗi người đều có tu vi gần trăm năm. Một mình ta giao chiến với tất cả, cuối cùng giết chết hai vị Đạo chủ, đánh trọng thương tất cả những người còn lại. Ngươi nói xem nếu cho ta thêm hai mươi năm sẽ ra sao?” Lục gia ngạo nghễ nói.
Hải Thanh Mạc gật đầu: “Đúng là đáng để kiêu ngạo, nhưng vì sao năm xưa ngươi lại bị đuổi giết? Ta nghe nói là vì Hoàng Tuyền Quỷ Vương miệng hoặc, giữa các ngươi có ân oán à?”
“Trước khi gia nhập Quỷ đạo ta đã từng là đệ tử một Tiên môn, Tiên môn đó gọi là Hư Hợp sơn. Ngươi từng nghe nói chưa?” Lục gia hỏi.
Hải Thanh Mạc lắc đầu: “Chưa từng.”
Lục gia cười lạnh một tiếng, tiếp tục nói: “Tiên môn chỗ ta ở không lớn bằng nhất sơn nhị minh, tới giờ không ai biết cũng rất bình thường.”
Ta từng tu hành trong Hư Hợp sơn ba năm, do thiên phú cực ao nên nhanh chóng lên tới Tiêu Dao cảnh, thiếu chút nữa bước vào Huyền Tâm. Năm đó ta đại biểu Hư Hợp sơn tham gia Đoạt Nhật chi chiến giữa các Tiên môn Nam Dạ quốc.”
“Đoạt Nhật chi chiến?” Hải Thanh Mạc nghi hoặc nói.
“Tương tự như Lương Ngọc đại hội ở Bắc Thần, là người tu hành trẻ tuổi cạnh tranh với nhau. cuối cùng ta xuất kiếm chém đầu Kim Ô, giúp Hư Hợp sơn đoạt danh đệ nhất năm đó. Ta cầm đầu Kim Ô về Hư Hợp sơn, toàn bộ môn phái gần trăm người đều vui mừng như điên. Sư phụ ta cũng là chưởng môn Hư Hợp sơn đính hôn nữ nhi mà mình yêu quý nhất cho ta, đây cũng là vị sư muội mà ta ái mộ đã lâu. Tất cả mọi người đều cảm thấy sau này Hư Hợp sơn chúng ta sẽ có một vị trí nhỏ trong số Tiên môn chứ không còn là tiểu phái vô danh bị người khác ức hiếp nữa. Nhưng ngay đêm hôm đó...” Lục gia im lặng một hồi sau đó mới tiếp tục lên tiếng, giọng nói đã mang theo chút sát ý: “... một nhóm người thần bí lẳng lặng lẻn vào bữa tiệc của chúng ta, nhân lúc chúng ta say rượu bắt đầu ra tay tàn sát. Lúc đó ta chưa say, liều mạng phản kháng, nhưng có một số người trong đó cảnh giới đã lên tới Địa Lục, ngay cả sư phụ của ta cũng không phải đối thủ.”
Hải Thanh Mạc suy nghĩ rồi nói: “Những kẻ đó là người của các Tiên môn khác trong Nam Dạ.”
“Đúng vậy, ta phá tan mặt của kẻ cầm đầu, ta vẫn nhớ rõ hắn, khi thiếu chủ Thiên Sinh minh tham gia Đoạt Nhật chi chiến, hắn đã bảo vệ bên cạnh. Hắn là hộ pháp của Thiên Sinh minh.” Lục gia nói: “Do ta đoạt mất ngôi đầu của bọn chúng, cho nên bọn chúng định tàn sát toàn bộ môn phái chúng ta. Ta không cam lòng chịu chết như vậy nên kéo cái thân tàn bỏ trốn tới Khán Dần thành. Bọn họ thu nhận ta, truy binh Thiên Sinh minh cũng theo đó bỏ đi. Sau đó ta gia nhập Hoàng Tuyền Cửu Đạo, vứt bỏ tu vi trước đây của mình, bắt đầu tu luyện chú pháp.”
Hải Thanh Mạc nghi hoặc nói: “Thế ngươi gặp Hoàng Tuyền Quỷ Vương như thế nào?”
“Ta tu luyện chú pháp chỉ vài năm ít ỏi, sau đó trong thành ngoài Thành chủ ra đã không còn ai có thể chỉ điểm cho ta. Mà Thành chủ nhiều năm trấn thủ Hoàng Tuyền, rất ít ta được gặp. Chẳng còn cách nào khác, ta chỉ có thể tự mình tiến hành tu luyện, sau đó ta ngộ ra một chú pháp tên là Thông U.” Lục gia hít sâu một hơi rồi nói: “Sau khi vẽ lá bùa đó xong, tinh thần của ta đột nhiên bay ra khỏi thân thể, rơi vào bóng tối vô tận. Ở nơi đó, ta gặp Quỷ Vương.”
Hải Thanh Mạc hít một hơi thật sâu: “Các ngươi giao dịch?”
“Phải. Quỷ Vương hỏi ta làm thế nào tới nơi này, ta nói ra bí mật Thông U. Hắn bảo ta truyền thụ Thông U cho hắn, còn hắn sẽ dẫn theo đại quân của mình giết vào Khán Dần thành.” Lục gia trả lời.
Hải Thanh Mạc không hiểu: “Như vậy có lợi gì cho ngươi?”
Lục gia khẽ thở dài: “Tất cả đệ tử Hư Hợp sơn chúng ta, sau khi chết, hồn phách đều rơi vào trong Uổng Tử thành.”