Loạn Thế Chi Hoa, Thủ Hộ Chi Kiếm (Dịch Full)

Chương 252 - Chương 252: Thông U Chi Thuật

Chương 252: Thông U chi thuật Chương 252: Thông U chi thuật

Chương 252: Thông U chi thuật

Dịch: Athox

๑ ๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑ ๑

Hải Thanh Mạc thở dài một tiếng, cuối cùng lắc đầu: “Quỷ Vương lấy những hồn phách đó ra làm điều kiện đàm phán với ngươi, cho nên cuối cùng ngươi đồng ý?”

Lục gia hừ lạnh một tiếng, trả lời: “Không phải. Ta lập tức triệt tiêu Thông U chi thuật, sau đó về tới Khán Dần thành. Ta đóng cửa luyện công, không gặp mặt bất cứ ai. Mãi cho tới bảy ngày sau...”

“Bảy ngày sau?” Hải Thanh Mạc nghi hoặc nói.

“Ta lại sử dụng Thông U chi thuật. Ta rơi vào vùng tăm tối đó, sau đó lại gặp Quỷ Vương ở sâu nhất trong bóng tối. Hắn nói...” Lục gia hít một hơi dài: “Hắn nói hắn vẫn luôn đợi ta. Nhưng lần này ta tới là để cự tuyệt hắn. Hắn lại nói, nếu ta không muốn đáp ứng hắn, thế thì quên Thông U chi thuật này đi là được, hắn là kẻ địch lớn nhất của Khán Dần thành, vì sao còn tới gặp riêng hắn để cự tuyệt? Bởi vì ta muốn nhìn thấy hắn, muốn cảm thụ cảm giác bị dụ dỗ này, cũng muốn thử xem bản thân có thể khỏi cám dỗ hay đi nhầm một bước.”

Hải Thanh Mạc nhíu mày nói: “Thuật công tâm.”

Lục gia sửng sốt, tiếp tục nói: “Không sai, thuật công tâm. Hắn nói những lời này khiến trong lòng ta không còn kiên định, để kiềm chế do dự trong lòng, ta chỉ có thể ra tay với Quỷ Vương. Nhưng cho dù trong Uổng Tử thành chú pháp của ta là vô địch thủ, nhưng không thể tạo ra bất cứ thương tổn gì đối với Quỷ Vương. Cuối cùng ta chỉ có thể cưỡng ép giải trừ Thông U chi thuật, trở về Khán Dần thành. Nhưng một người đã thấy cảnh tượng này, hắn chính là Lục Phán>”

Hải Thanh Mạc nhớ tới nam nhân áo đỏ đã tu thành quỷ tiên,t iến vào Hoàng Tuyền, gật đầu nói: “Hóa ra là thế, người này báo cáo tất cả mọi chuyện cho hai vị Đạo chủ. Bọn họ không nghe ngươi giải thích à?”

“Giải thích?” Lục gia cất cao giọng cười ha hả: “Đối với bọn họ mà nói, ta chỉ là kẻ ngoại lai mới nhập môn có mấy năm mà thôi, còn Lục Phán sinh sống trong Cửu Đạo từ nhỏ, hắn mới là ‘người một nhà’. Ngươi tưởng tu luyện Quỷ đạo là có thể thật sự quên chuyện nhân gian? Cũng dơ bẩn như nhau thôi. Ta và Lục Phán vốn là đệ tử xuất sắc nhất thế hệ này, nửa năm sau chúng ta sẽ có một trận quyết đấu, người thắng sẽ nhận được pháp khí mà Thành chủ ban cho - Uyên Xà. Có món pháp khí kia tương đương tu thành nửa vị quỷ tiên. Cho nên sau khi biết tin Lục Phán báo tin cho Đạo chủ Cửu Đạo ta khai sáng ra Thông U chi thuật, bí mật gặp mặt Hoàng Tuyên Quỷ Vương; ta lập tức rời khỏi Khán Dần thành. Ta bỏ trốn cả quãng đường dài, sau đó để lại Thần Đạo thư, lưu lại một luồng tàn hồn giấu kín trong đó, cuối cùng gặp chín người kia dưới chân núi Bách Họa.”

“Nhưng theo những gì ta biết về Thành chủ, hắn sẽ không trực tiếp hạ lệnh đuổi giết ngươi.” Hải Thanh Mạc nói.

Lục gia cười lạnh nói: “Đúng. Khán Dần Thành chủ hạ lệnh là bắt ta về, tra hỏi rõ ràng rồi mới quyết định. Nhưng nếu về Khán Dần thành, làm sao bọn họ chịu buông tha cho ta được? Có lẽ cũng có người định thuận theo ý chỉ của Thành chủ, nhưng có người từ đầu đã định ra tay hạ thủ giết ta. Cho nên kết quả cuối cùng chỉ có thể là một trận tử chiến.”

Hải Thanh Mạc bất đắc dĩ nói: “Cho nên cuối cùng ngươi bị giết chết dưới Bách Họa sơn. Một phần của Thần Đạo thư lưu lạc nhân gian, còn Lục Phán kia cuối cùng tu thành quỷ tiên, vào Hoàng Tuyền, trở thành Phán quan.”

“Đúng vậy. Đáng tiếc món pháp khí Uyên Xà kia, nó nhanh chóng tới tay Lục Phán, cuối cùng hắn cũng chỉ tu thành một Phán quan. Nếu ta có thể mượn Thần khí kia tu luyện, chắc chắn đã có thể đứng trong hàng ngũ Thập Điện Diêm La, thậm chí còn cao hơn một bậc!” Lục gia ngạo nghễ nói.

“Thập Điện Diêm La tương đương với thực lực ra sao ở Nhân giới?” Hải Thanh Mạc hỏi.

“Thực lực chắc tương đương với mấy vị chưởng giáo đại Tiên môn. Mấy vị Đạo chủ lợi hại nhất cũng có thực lực như vậy, nhưng quỷ tiên có thể xác bất tử, trừ phi trực tiếp giết chết hồn phách, bằng không có thể nói là vô địch.” Lục gia nói.

Hải Thanh Mạc lẩm bẩm: “Hóa ra là thế. Lục gia, ta và Thành chủ có chút giao tình, ta xin được thay ngươi đứng a giải thích, để hắn phúc thẩm lại chuyện năm xưa, trả lại trong sạch cho ngươi.”

“Ha ha ha ha.” Lục gia đột nhiên cười ha hả, tâm âm do hắn phát ra chỉ có mình Hải Thanh Mạc nghe thấy, tiếng cười này lại quá ngông cuồng, khiến màng nhĩ Hải Thanh Mạc đau đớn từng cơn. Một lúc lâu sau tiếng cười mới dừng lại, Lục gia nói: “Đã mấy trăm năm rồi, thể xác của ta trong nhân gian sớm đã tan thành bụi đất, thậm chí chẳng còn ai nhắc tới tên ta. Trong sạch? Ngươi cảm thấy thứ này quan trọng lắm hay sao?”

Hải Thanh Mạc cười khổ: “Vậy ngươi định để mình gánh tiếng xấu mãi hay sao?’

“Thì đã sao nào.” Lục gia cất cao giọng nói: “Nếu đã bêu danh ta, thì ta chịu thôi! Bây giờ ta chỉ là một luồng tàn hồn, ta muốn trở về thế gian này. Lần này tất cả những bất công, tất cả những khó khăn khổ cực mà ta phải chịu; ta sẽ trả lại, không, phải trả lại gấp mười, gấp trăm lần! Ta sẽ mở cánh cửa Thông U ra, cho cả Uổng Tử thành đi lên nhân gian, để giúp các đồng môn của ta trong từng trở về nhân gian!”

Hải Thanh Mạc vội vàng hạ giọng nhắc: “Chờ thêm ba mươi năm, chờ thêm ba mươi năm.”

Cảm xúc của Lục gia bị câu nói này đè xuống, hắn cười nói: “Được. Đã đáp ứng với ngươi rồi, thế thì chờ ba mươi năm sau. Ba mươi năm sau nếu chúng ta đối địch, ta tha chết cho ngươi ba lần.”

Hải Thanh Mạc cười khổ một tiếng: “Thế thì ta phải cám ơn Lục gia ngươi rồi. Nhưng ngươi mới dạy một món Âm Ngục phù, giao dịch giữa chúng ta còn chưa hoàn thành. Ta muốn học thêm một món chú pháp nữa.”

Lục gia hỏi: “Ngươi muốn học cái gì?”

“Học cái ngươi vừa mới nói...” Hải Thanh Mạc hạ giọng nói: “Thông U chi thuật.”

๑ ๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑ ๑

Ngoài Uổng Tử thành.

Thánh sứ Tinh Khôi và thủ tọa Bổ Thiên ti Thẩm Trạch đứng bên vách núi, ngẩng đầu nhìn ánh sao. Tinh Khôi giơ tay chỉ lên trời: “Ngày đó, ngày mai sẽ có tinh lộ mở ra.”

๑ ๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑ ๑

Trong Lan Lăng thành.

Hải Thanh Ngôn tay cầm quyển sách cổ, hạ xuống trên cửa thành, cũng ngẩng đầu nhìn ánh sao, ưu tư nói: “Ngài nói xem, vì sao mỗi lần nhị đệ của con luôn chui vào giữa vòng xoáy tranh đấu tàn nhẫn nhất vậy?”

Hải Ly tựa người vào ghế, ngáp một cái nói: “Vì bản thân hắn là tồn tại đặc biệt nhất thế gian.”

“Suỵt.” Hải Thanh Mạc ra hiệu im lặng: “Thời cơ còn chưa tới.”

“Xưa nay là gì có cái gọi là thời cơ.” Hải Ly rót cho mình một chén trà: “Thân phận của nó bại lộ làm gì có thời cơ. Quỷ Môn mở ra làm gì có thời cơ, ngay cả con rời thành, thật ra cũng chẳng cần thời cơ.”

“Hả?” Hải Thanh Ngôn đi về phía trước vài bước, đạp chân lên rìa tường thành: “Con nhảy thẳng từ đây xuống là có thể rời thành.”

Hải Ly ngẩng đầu lên, phát hiện tuy vừa rồi bầu trời đầy sao, nhưng giờ đã giăng đầy mây đen, sấm sét lăn tăn. Hắn vội vàng buông chén trà nói: “Ta chỉ nói ví dụ như vậy thôi. Còn con tự có tính toán của con.”

“Nhưng câu vừa rồi ngài nói lại là đúng.” Hải Thanh Mạc thu chân lại: “Thật ra rất nhiều chuyện vốn không cần thời cơ.”

Hải Ly cười: “Được ngài khen ngợi một câu, ta có thể kiêu ngạo cả trăm năm.”
Bình Luận (0)
Comment