Chương 253: Quỷ họa tương hợp
Chương 253: Quỷ họa tương hợp
Chương 253: Quỷ họa tương hợp
Dịch: Athox
๑ ๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑ ๑
Trong bức tranh quỷ.
Ninh Thải Thần dẫn mọi người tới một hang núi nghỉ ngơi dưỡng sức. Nam Môn Thư An là người đầu tiên mở mắt, tò mò quan sát xung quanh, phát hiện Ninh Thải Thần đang mỉm cười nhìn mình, ánh mắt âm u nói: “Ngươi tu dưỡng đủ niệm lực chưa?”
Nam Môn Thư An gãi đầu: “Đói bụng rồi.”
Ninh Thải Thần sửng sốt: “Đói bụng?”
Nam Môn Thư An chớp chớp mắt: “Lúc ngươi vẽ bức tranh này không vẽ thêm ít đồ ăn à?”
Ninh Thải Thần phe phẩy quạt xếp trên tay, giờ phút này trên mặt cây quạ đã trống rỗng, hắn lắc đầu nói: “Bức tranh này không phải ta vẽ, đương nhiên nơi này cũng không có đồ ăn.”
“Ài, chẳng trách gọi là Uổng Tử thành, nơi này đều là quỷ chết đói.” Nam Môn Thư An khẽ thở dài.
Ninh Thải Thần chậm rãi đi tới cửa hang, ngẩng đầu nhìn vách đá cao ngàn trượng ở đằng xa, nói đầy ẩn ý: “Sắp tới giờ rồi.”
“Quỷ Vương điện hạ chuẩn bị nghênh đón quỷ tân nương của mình à?” Nam Môn Thư An nghi hoặc nói.
Ninh Thải Thần chỉ lên trên: “Sao trời đã hiện, đợi tới lúc ánh trăng lên giữa không trung là âm quỷ chi lực đạt tới đỉnh phong, tiệc cưới cũng sẽ bắt đầu.”
“Tiệc cưới, bắt đầu?” Nam Môn Thư An chớp mắt. “Có đồ ăn à?”
“Đây chỉ là một so sánh thôi! So sánh! Nam Môn cô nương.” Ninh Thải Thần bất đắc dĩ nói.
Nam Môn Thư An khoanh tay trong áo: “À à à, được rồi.” Nói xong cô ngáp một cái, có vẻ chẳng hề để ý tới những chuyện tiếp theo, nhưng một cái đĩa bát quái nhanh chóng xoay tròn trong tay cô.
Trong hang núi, Hải Thanh Thiên cũng mở bừng mắt, hắn đi tới bên cạnh hai người, siết chặt nắm tay, mặt đất dưới chân hai người khẽ rung chuyển. Nam Môn Thư An kinh hãi nói: “Tiểu Thanh Thiên thật khó lường.’
“Ta cảm giác được trong thân thể có niệm lực cường đại chưa từng có, so với khi xuyên qua Thiên môn còn cường đại hơn.” Hải Thanh Thiên nhìn về phía Ninh Thải Thần: “Thế này là sao?’
Ninh Thải Thần thu hồi quạt xếp, gõ nhẹ lên tay Hải Thanh Thiên một cái, chỉ thấy quạt xếp lập tức biến thành bột phấn: “Bởi vì ngươi đã thật sự đặt chân vào Uổng Tử thành, Kim Cương chi lực vốn mang năng lực áp đảo tà quỷ của ngươi cũng gia tăng. Hơn nữa qua nhiều ngày ngưng thần tụ khí, vùng thiên địa này đã bắt đầu sợ hãi ngươi.”
“Thật cường đại. Vậy Quỷ Vương kia là kẻ đứng đầu tà quỷ, hắn có sợ không?”
“Sẽ chết có thể diện một chút.” Ninh Thải Thần trả lời.
“Ai?” Nam Môn Thư An nghi hoặc nói.
“Đương nhiên là thanh niên này!” Ninh Thải Thần chỉ Hải Thanh Thiên bên cạnh.
Nam Môn Thư An cười khổ: “Ngươi lúc thì nói có khả năng áp đảo tự nhiên, lát lại nói thiên địa sợ hãi, ta còn tưởng lợi hại lắm cơ.”
Ninh Thải Thần cười khổ: “Đây chỉ là với tà quỷ ngang cấp thôi. Cảnh giới của Quỷ Vương quá cao, cái gọi là áp đảo đặt trước mặt hắn chỉ là thùng rỗng kêu to. Nhưng với năng lực hiện tại của hắn, có lẽ sẽ có sức đấu với một vị Quỷ soái.”
Nam Môn Thư An quay đầu lại nhìn thoáng qua Lý Đào Hoa vẫn ngồi bên trong, hạ giọng nói: “Nhưng Đào Hoa tiểu muội vẫn chưa tỉnh lại.’
“Chúng ta muốn chiến thắng, thế thì cô ấy là át chủ bài lớn nhất của chúng ta.” Ninh Thải Thần nheo mắt lại nói: “Trong cơ thể cô ấy tích tụ lực lượng rất lớn, ngay cả ta cũng không thể tìm hiểu được căn nguyên. Cô ấy có lai lịch ra sao?’
“Đã nói rồi mà? Cô ấy là chưởng môn của Quân Kiến sơn.” Nam Môn Thư An trả lời.
“Không đúng.” Ninh Thải Thần đi về phía trước vài bước. “Sau lưng cô ấy còn một thân hình khổng lồ khác.”
Nam Môn Thư An cho rằng Ninh Thải Thần phát hiện bí mật của Kiếm Tướng quân trên người Lý Đào Hoa, lập tức ngăn trước người cô, cười tủm tỉm nói: “Mỗi người trong chúng ta đều có át chủ bài. Thế còn ngươi, át chủ bài của ngươi là gì?”
“Át chủ bài của ta...” Ninh Thải Thần đột nhiên nở nụ cười dịu dàng, hắn phe phẩy ống tay áo: “Là người yêu của ta.”
“Cẩn thận.” Hải Thanh Thiên đột nhiên kéo Nam Môn Thư An lùi lại phía sau ba bước, giơ cao trường kiếm lên, ngăn trước mặt.
Chỉ thấy một hư ảnh chậm rãi lướt ra từ dưới chân Ninh Thải Thần, tiếp đó bay lên từ dưới mặt đất, lơ lửng phía sau hắn. Đó là một nữ nhân mặc váy trắng, mái tóc dài đến eo, trông rất dịu dàng ôn nhu, giờ phút này đang nở nụ cười nhìn Hải Thanh Thiên và Nam Môn Thư An.
“Đây là... người yêu của ngươi? Tiểu Thiện?” Nam Môn Thư An lẩm bẩm.
“Đúng vậy.” Ninh Thải Thần nhẹ nhàng nâng tay, chỉ thấy “Tiểu Thiến” cúi người, dụi đầu vào tay hắn. Ninh Thải Thần vuốt ve hư ảnh kia, sắc mặt đầy yêu chiều.
Hải Thanh Thiên toàn thân run rẩy, khắp người nổi da gà. Hắn hạ giọng nói với Nam Môn Thư An: “Lạnh hết cả người.’
Nam Môn Thư An liếm môi: “Đúng là có hơi điên cuồng.”
“Yên tâm đi.” Ninh Thải Thần vung ta, Tiểu Thiện phía sau lại trở lại trong bóng tối, hắn trầm giọng nói: “Khi cần ta sẽ tự ra tay.”
Nam Môn Thư An nhìn về phía xa, nhướn mày: “Ở đằng kia có vẻ không đúng.”
Hai người quay đầu nhìn lại, chỉ thấy trên vách đá kia có một ánh đỏ hạ xuống. Ninh Thải Thần trầm ngâm trong chốc lát rồi nói: “Đại hôn của Quỷ Vương sắp bắt đầu, hai tòa Uổng Tử thành bắt đầu dung hợp.”
“Vì sao lại có hai tòa Uổng Tử thành?” Nam Môn Thư An hỏi.
Ninh Thải Thần giơ ngón tay, một ngọn quỷ hỏa cháy lên trên đầu ngón tay hắn. Hắn nhẹ nhàng vung lên, quỷ hỏa biến thành một con bướm lửa bay về phía trước. Hắn tiếp tục nói: “Đây mới thật sự là Uổng Tử thành. Có điều Quỷ Vương lo đại quân Hoàng Tuyền sẽ công phá nơi này, cho nên tạo thêm một tòa Uổng Tử thành giả, lập ra dưới khoảng thiên địa này. Nhưng lần đại hôn này hắn phải hoàn thành trong Uổng Tử thành thật sự, cho nên hắn bắt đầu dung hợp hai vùng thiên địa với nhau. Vị Đào Hoa chưởng môn của các ngươi nên tỉnh lại sớm một chút.
Trong hang núi, Lý Đào Hoa như nghe được cuộc trò chuyện bên ngoài, nhưng cô nhíu mày, vẫn không cách nào tỉnh lại.
Còn Hải Thanh Mạc đang ở trong kiệu hoa, vốn đang mệt mỏi ngủ thiếp đi vì luyện tập Thông U chi thuật, giờ phút này lại bị tiếng kèn tiếng chiêng đánh thức. Gã day day đôi mắt, ngẩng đầu nói: “Sao tự nhiên lại ồn ào thế?”
Tiểu quỷ bồng bềnh vào phòng, phát ra âm thanh the thé: “Khởi kiệu!”
Hải Thanh Mạc cả kinh, chỉ cảm thấy cỗ kiệu bên cạnh lung lay, tuy bốn phía không một bóng người nhưng kiệu lại trực tiếp bồng bềnh bay lên. Hải Thanh Mạc ngồi vào chính giữa cỗ kiệu, lắc lư đi theo mấy chiếc kiệu phía trước. Gã hít một hơi thật sâu: “Xem ra đã tới giờ rồi.”
Giọng nói của Lục gia vang lên: “Lát nữa ngồi yên xem diễn biến, không có mệnh lệnh của ta, ngươi đừng tùy tiện ra tay.”
“Yên tâm đi.” Hải Thanh Mạc tự tin nói: “Ta không có cơ hội để thất bại, lần này, chắc chắn ta sẽ tự tay giết chết Quỷ Vương, dẫn theo mẹ ta và Phục Tà huynh chạy khỏi nơi này!”
Lục gia khẽ thở dài: “Nói năng nghe có vẻ hùng hồn, thực ra chỉ là mấy lời vớ vẩn, chẳng thà im lặng còn hơn.”
Hải Thanh Mạc hừ lạnh nói: “Đến lúc đó ngươi sẽ biết.”