Chương 254: Phá quan đi ra
Chương 254: Phá quan đi ra
Chương 254: Phá quan đi ra
Dịch: Athox
๑ ๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑ ๑
Trên tòa tháp đen, bốn gã Quỷ soái ai nấy ra khỏi căn phòng, thân hình lóe lên, xuất hiện trên đỉnh.
aGiờ phút thân hình Quỷ Vương chậm rãi bồng bềnh lên, chậm rãi dung hợp với ánh trăng kia, hắn trầm giọng nói: “Vương Chân Nhân còn chưa về à?”
Đỗ Tử Nhân lắc đầu nói: “Chưa từng.”
“Đúng là tiếc nuối.” Quỷ Vương nhắm hai mắt lại, sau đó chi thấy ánh trăng trên không trung nhanh chóng hạ xuống, toàn bộ Uổng Tử thành lập tức chìm vào bóng tối cực hạn, sau đó thiên địa bắt đầu đảo ngược.
Kê Khang khẽ thở dài: “Lại phải tới chỗ đó.”
Một lát sau ánh trăng lại sáng lên, mọi người đã xuất hiện trên một vách núi, tầm mắt đã không còn thấy thành trì bình thường kia mà hệt như Sâm La địa phủ mà dân gian lưu truyền, đâu đâu cũng là núi đen hiểm trở, ánh lửa bập bùng không biết sẽ phóng lên cao lúc nào, cùng với đám hung thú chiếm cứ khắp nơi, tàn sát bừa bãi. Quỷ Vương đứng trước một sơn phủ, phía sau hắn là bốn tên Quỷ soái, còn quỷ binh vũ đang đầy đủ đã tập kết xong.
Tuy có một số kẻ không chịu nghe lời kêu gọi của Quỷ Vương, chia ra xuất hiện trong góc của thiên địa này; nhưng phần lớn quỷ dân trong Uổng Tử thành đều rút trường kiếm sắc nhọn bên hông ra, theo Quỷ Vương lao về phía vách đá mà ánh đỏ chiếu xuống.
Hải Thanh Mạc cũng cảm nhận được khoảnh khắc đó thiên địa đảo lộn, sau đó rơi xuống vùng thiên địa khác. Gã sửng sốt, nhìn qua tấm rèm bị gió vén lên, thấy thế giới bên ngoài. Hải Thanh Mạc nghi hoặc nói: “Đây là nơi nào?”
“Uổng Tử thành thật sự, thiên địa hai bên bá đạo dung hợp. Xem ra lần này Quỷ Vương định đặt cược tất cả rồi.” Lục gia nói.
Hải Thanh Mạc không hiểu: “Nghĩa là sao?”
“Quỷ Vương ẩn cư trong Uổng Tử thành nhiều năm nhiệm vụ, mà Phong Đô Đại Đế và Thập Điện Diêm La vẫn chưa thật sự phát động thảo phạt, đó là vì Quỷ Vương giấu giếm Uổng Tử thành chân chính. Đây là át chủ bài lớn nhất của Quỷ Vương, nhưng hôm nay hắn dung hợp thiên địa hai bên, xem ra tính chủ động công kích.” Lục gia trả lời.
Hải Thanh Mạc sửng sốt, đột nhiên nói: “Ta đột nhiên có một ý tưởng.”
“Ngươi nói đi.” Lục gia nói.
“Thế thì cứ để hắn tấn công đi! Ta không tin chỉ là một lễ kết hôn thôi mà đủ cho hắn đánh thắng những vị Diêm La Đại Đế ở Địa Phủ?” Hải Thanh Mạc hừ lạnh nói: “Ta thấy hắn đi chịu chết thì có!”
“Đừng xem thường Quỷ Vương. Hắn đã dự tính rất nhiều năm cho trận đại chiến lần này. Hơn nữa hắn không phải người nông nổi, nếu hắn đã quyết tâm xuất chiến được ăn cả ngã về không, thế thì cũng phải nắm phần thắng nhất định.” Lục gia nói.
“Ài, vì sao mỗi lần đối thủ của ta không phải Ma chủ thì là Quỷ Vương, mà những tiên nhân chính đạo với các Thánh Nhân bảo vệ nhân gian lại cứ như ai bận việc nấy? Chẳng lẽ lần nào thiên địa này cũng phải dựa vào cái gã rác rưởi như ta cứu vớt hay sao?” Hải Thanh Mạc thở dài nói: “Xảy ra ta phải hỏi lại mẹ ta xem lai lịch của mình ra sao.”
Lục gia nghi hoặc nói: “Chẳng lẽ ngươi không phải con tư sinh do cô ta và hoàng tử Nam Dạ sinh ra à?”
Hải Thanh Mạc mỉm cười, không trả lời.
๑ ๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑ ๑
Ở đằng khác, Tích Quy và huynh đệ Vô Thường cũng hạ xuống khoảng thiên địa này, phía sau bọn họ có một tiếng vang lớn,của hỉ thấy chín cái quan tài nối tiếp nhau rơi từ trên trời xuống, chồng chất trước mặt bọn họ. Tích Quy cười khổ nói: “Đúng là âm hồn bất tán, đã tới nơi này rồi mà Cửu Luân Quan vẫn còn bám theo chúng ta.”
“Cảm giác không đúng.” Hắc Vô Thường đột nhiên nói.
“Không cần cảm giác! Nó đã rung như thế này rồi còn gì!” Tích Quy kéo ống tay áo hai người, vội vàng lui lại phía sau hơn mười bước.
Chấn động kịch liệt qua đi, tám quan tài đồng đè phía trên đồng thời bị hất bay, chỉ còn lại quan tài Tu La dưới cùng. Quan tài Tu La chấn động một hồi, sau đó trực tiếp bật lên, tiếp theo Vương Chân Nhân người mặc đạo bào rách rưới giơ chân đá bay nắp quan tài, đi từ trong ra. Tuy dáng vẻ của hắn rất chật vật nhưng trên người Vương Chân Nhân lại tỏa ra chân khí màu tím sắc bén hơn cả lúc trước bọn họ từng thấy, tuy chỉ nhìn từ đằng xa nhưng đám người Tích Quy cảm nhận được áp lực rõ ràng.
“Chúc mừng Vương Chân Nhân.” Tích Quy cười khanh khách.
Vương Chân Nhân nhẹ nhàng vung phất trần, nhìn Tích Quy trước mặt, khẽ thở dài: “Trực giác nói với ta đừng để ngươi nói câu tiếp theo, cứ giết chết ngươi luôn mới là tốt nhất.”
Huynh đệ Vô Thường nghe vậy đều căng thẳng hẳn lên, cả hai vung lưỡi hái trong tay, chuẩn bị tùy thời hóa thân thành Vô Diện Nhân.
“Dùng Vô Diện Nhân có thể ngăn cản ta một khắc, nhưng hành tung của các ngươi cũng sẽ bại lộ, Tứ Phương Quỷ Soái sẽ kéo cả đến, phá chút trò vặt của các ngươi chỉ như giơ tay nhấc chân mà thôi.” Vương Chân Nhân nói.
Bạch Vô Thường cười lạnh đáp: “Đừng coi thường huynh đệ chúng ta.”
“Tiểu Bạch, Tiểu Hắc, Vương Chân Nhân nói không sai.” Tích Quy mở miệng nói: “Nhưng tạm thời chúng ta và Vương Chân Nhân không phải kẻ địch. Hay nên nói xưa nay chúng ta không phải kẻ địch của Vương Chân Nhân.’
Vương Chân Nhân chậm rãi lắc đầu: “Ta đã nói rồi, không nên cho ngươi cơ hội nói chuyện.”
“Thứ Vương Chân Nhân mong muốn chỉ là trở lại con đường lên trời, cũng tức là thoát khỏi cục diện của Uổng Tử thành, trở lại Thái Thượng. Chuyện này không có xung đột lợi ích với chúng ta, chúng ta cũng muốn rời khỏi nơi này. Chẳng qua ngươi muốn làm thần tiên, chúng ta muốn tiếp tục làm người.” Tích Quy nói.
“Chúng ta?” Vương Chân Nhân liếc mắt nhìn huynh đệ Vô Thường trước mặt, rất rõ ràng, huynh đệ Vô Thường không định đi làm người.
“Con rối đế vương của ngươi là người trong lòng ta.” Tích Quy u oán nói: “Ta muốn cùng hắn trở về, sau đó thành thân. Cho nên trước khi phi thăng hãy khôi phục thần trí cho hắn, sau đó trả lại cho ta.”
Vương Chân Nhân quay đầu nhìn về phía ánh sáng đỏ kia: “Vậy ngươi giúp gì được cho ta.”
“Ta ư?” Tích Quy mỉm cười, chậm rãi bước tới. Cô bước một bước là trên người lóe lên một bùa chú, khi đi tới trước mặt Vương Chân Nhân trên trán lóe lên bùa chú cuối cùng, tiếp đó cô giẫm mạnh xuống đất.
Sau đó toàn bộ thiên địa bỗng sáng lên.
Bạch Vô Thường đột nhiên ngẩng đầu, kinh hãi bật thốt lên: “Thái dương!’
Ngay cả trong Uổng Tử thành giả, ánh mặt trời cũng xuyên qua làn sương mù dày đặc chiếu vào trong thành. Thái dương thật sự chưa từng nhô lên ở nơi này.
Nhưng ngay lúc này trong thiên địa lại xuất hiện dị tượng nhật nguyệt cùng hiện.
“Rất xin lỗi.” Tích Quy nhếch miệng cười: “Chiến tranh bắt đầu trước rồi, Vương Chân Nhân.”
“Rốt cuộc ngươi là ai?” Vương Chân Nhân nhíu mày nói.
“Ta là Bắc Thần Thánh nữ.” Tích Quy giơ tay chỉ lên trời: “Ta vốn đại biểu cho luống áng lóa mắt nhất thế gian này! Nhật Mang chi thuật, phá cục diện âm quỷ!”
Đằng xa, đại quân Quỷ Vương đều ngẩng đầu nhìn lên, quan sát kỳ cảnh trên không trung. Quỷ Vương lạnh giọng quát: “Thứ không biết lượng sức mình!”
Kê Khang và Đỗ Tử Nhân liếc mắt nhìn nhau, thân hình lập tức biến mất.
“Xem ra tối nay sẽ rất thú vị đây.” Thần Đồ giơ tay, thanh chiến kích của hắn từ trên trơi rơi xuống, lại trở về trong tay hắn, nhưng mũi chiến kích đã vỡ nát tới mức khó tả.