Chương 255: Bóng người thoáng qua
Chương 255: Bóng người thoáng qua
Chương 255: Bóng người thoáng qua
Dịch: Athox
๑ ๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑ ๑
Tích Quy buông ngón tay xuống, sắc mặt đã hóa thành trắng bệch, thân hình cô lảo đảo, suýt nữa té ngã.
Vương Chân Nhân khẽ thở dài: “Chỉ là một Nhật Mang thuật nhỏ nhoi nhiệm vụ không gánh nổi lực lượng âm quỷ.”
Tích Quy ngồi xếp bằng xuống: “Ta cũng biết vậy, cho nên chuyện tiếp theo phải giao cho Vương Chân Nhân.”
Vừa dứt lời, đám người Đỗ Tử Nhân, Kê Khang đã hạ xuống trước mặt bọn họ. Kê Khang nhấc tay lên, một cây đàn cổ lơ lửng trước mặt hắn. Bàn tay hắn phất nhẹ lên dây đàn, một luồng sóng khí đánh về phía đám người. Huynh đệ Vô Thường vội vàng vung lưỡi hái trong tay, định ngăn cản. Lại thấy ánh sáng tím lóe lên, Vương Chân Nhân đã xuất hiện trước mặt bọn họ, vung phất trần trong tay lên, đánh tan luồng chân khí kia.
Tích Quy cúi đầu cười: “Xem ra Vương Chân Nhân đã lựa chọn xong rồi.”
“Giữ vững Nhật Mang chi thuật này, muốn đối phó với hai người bọn họ, ta cần một ít thời gian.” Vương Chân Nhân quay đầu lại nói.
Tích Quy nhẹ nhàng vung tay, ánh sáng của Nhật Mang trên không trung ổn định hơn một chút. Huynh đệ Vô Thường lui lại bên cạnh cô, cảnh giác nhìn xung quanh.
Đỗ Tử Nhân rút thanh trường kiếm bên hông ra, trầm giọng nói: “Vương Chân Nhân, ngươi định phản bội Quỷ Vương điện hạ thật sao?”
Vương Chân Nhân nhẹ nhàng lắc đầu nói: “Chúng ta rơi vào Uổng Tử thành này, vốn đại biểu cho những người bị thế gian vứt bỏ. Nếu đã như vậy, chúng ta rời khỏi bất cứ ai cũng không thể nói là phản bội được.”
Kê Khang khẽ vuốt dây đàn: “Cũng có lý đấy.”
“Nhưng hôm nay Quỷ Vương sắp dung hợp lực lượng Oán Tình, sẽ dẫn dắt đại quân Uổng Tử thành chúng ta công phá Hoàng Tuyền, trở lại nhân gian.” Đỗ Tử Nhân tiếp tục khuyên: “Vì sao ngươi lại bỏ đi ngay lúc này? Với lực lượng của một mình ngươi, có thể làm được gì?”
“Dùng thể xác nào trở lại nhân gian? Dùng thân thể oán quỷ này hay sao? Ta từng là đại tướng nổi danh thiên hạ, từng là ẩn sĩ trong rừng núi, từng nửa bước lên trời. Ta không muốn thành quỷ, cho dù tung hoành thế gian, quỷ vẫn là quỷ, còn ta muốn lên trời.” Vương Chân Nhân vung ống tay áo, sau lưng hắn từng hư ảnh tiếp nối nhau hiện lên.
Đỗ Tử Nhân đặt tay lên chuôi kiếm, trầm giọng nói: “Bách Ngẫu chi thuật.’
“Ta có thể hiểu được Vương Chân Nhân.” Kê Khang lại nhẹ nhàng gảy đàn cầm, tiếng đàn du dương vang lên, uyển chuyển dịu dàng, không mang chút sát ý nào.
Đỗ Tử Nhân quay đầu lại, nhíu mày nói: “Thế này là sao?”
“Từng là người phong lưu nhất nhân gian, sao lại chịu để oán khí dính đầy mình. Năm xưa Vương Chân Nhân chịu từ quan ngay lúc đang hưng thịnh nhất, lui về ẩn cư nơi rừng núi, vốn đã chứng tỏ hắn là người cực kỳ kiêu ngạo. Ta tán thưởng người như vậy, vì ta cũng từng là loại người này. Ta cũng giống chân nhân, không mấy hứng thú với chuyện tung hoành thế gian, chiếm lĩnh Nhân giới.” Kê Khang vỗ về cây đàn cầm, chậm rãi nắm hai mắt lại, như đắm chìm trong khúc nhạc.
Sau lưung Đỗ Tử Nhân đổ mồ hôi đầm đìa, vốn dĩ hai người bọn họ hợp lực có thể đối phó được với Bách Ngẫu chi trận hay không còn chưa biết. Bây giờ thái độ của Kê Khang đột nhiên trở nên mập mờ ám muội, càng khiến hắn hoảng hốt. Nếu Kê Khang đột nhiên phản bội, không khéo hắn còn chẳng có cơ hộic hạy trốn.
Sắc mặt Vương Chân Nhân cũng đầy nghi ngờ, nhỏ giọng nói: “Ý của kê Quỷ soái là sao?’
“Ngươi đã từng nghe chuyện của ta chưa?” Kê Khang nói đầy ẩn ý.
Vương Chân Nhân gật đầu nói: “Vì giải oan cho bằng hữu, nhưng lại bị hãm hại thê thảm, bị xử trảm, ba ngàn Thái Học sinh cầu tình giúp, cuối cùng máu nhuộm pháp trường.”
“Đúng vậy. Ta khác với Chân Nhân, ta chưa từng có chí nguyện gì lớn. Tu vi của ta cũng không tới từ nhân gian mà là tu hành từng chút một trong Uổng Tử thành.” Kê Khang đột nhiên mở mắt, tiếng đàn cầm dưới tay đột nhiên trở nên dồn dập, sát khí trên người bùng lên, gương mặt vốn tuấn tú nho nhã dần dần trở nên dữ tợn, màu đỏ máu từ từ lan tràn trong mắt.
Đỗ Tử Nhân cũng chưa bao giờ thấy Kê Khang như vậy, nhưng ít nhất hắn xác định được một điều - Kê Khang đứng về phía bọn họ.
“Ta không hứng thú gì với đỉnh phong, ta chỉ muốn - phá hủy nhân gian này!” Kê Khang vung chưởng, đánh nát cây đàn cổ, sau đó chỉ thấy vô số tiếng đàn vỡ nát biến thành từng lưỡi đao sắc bén bay về phía Vương Chân Nhân.
Đỗ Tử Nhân cũng lập tức tung người vung kiếm nhảy ra.
Vương Chân Nhân vung mạnh phất trần, một luồng khí màu tím bao phủ lấy hắn, tiếp đó hắn gằn từng chữ một: “Binh, Nho, Phật, Đạo.”
Ông lão cầm kiếm, người đọc sách phong lưu nho nhã, đạo sĩ uy nghiêm khí chất như tiên cùng La Hán không giận mà uy, bốn con rối bước ra từ hư ảnh, tham gia chiến cuộc.
Bạch Vô Thường thấy vậy hạ giọng nói: “Hắn không đùng con rối đế vương kia.”
“Đó là át chủ bài của hắn, chắc chắn định lưu lại tới cuối cùng.” Khóe miệng Tích Quy rỉ máu, với tu vi của của cô, chèo chống Nhật Mang chi thuật này quả thật hơi miễn cưỡng.
Cách đó không xa, đám người Hải Thanh Thiên nghe tiếng chiến đấu kịch liệt, Hải Thanh Thiên vội vàng la lên: “Có phải nhị ca không?”
Ninh Thải Thần quan sát một hồi, lắc đầu nói: “Không phải, khí tức đó là ba trong Ngũ Phương Quỷ Soái. Bọn họ có nội loạn.”
Hải Thanh Thiên sửng sốt: “Sao lại có chuyện như vậy?”
“Đứng trước lợi ích lớn lao, đương nhiên sẽ có người nổi ý gây rối.” Ninh Thải Thần trả lời: “Cái này có gì là lạ?”
Nam Môn Thư An chỉ lên không: “Thế vầng thái dương kia là sao?”
“Nhật Mang chi thuật của Bắc Thần Thánh giáo, đại biểu cho lực lượng chí dương trên thế gian này, nhưng hôm nay chỉ miễn cưỡng áp chế lực lượng cục diện âm quỷ mà thôi.” Ninh Thải Thần giải thích: “Có điều với tu vi của người thi thuật, chỉ có thể xem như miễn cưỡng chèo chống.”
“Bắc Thần Thánh giáo?” Hải Thanh Thiên sửng sốt: “Ta từng nghe nhị ca nói, mẫu thân của huynh ấy là Bắc Thần Thánh nữ! Chẳng lẽ nhị ca tìm thấy mẫu thân rồi?”
๑ ๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑ ๑
”Là mẫu thân triệu hồi vầng thái dương này?” Hải Thanh Mạc trong kiệu cưới nghe Lục gia giải thích xong, sắc mặt không khỏi vui vẻ: “Xem ra mẹ cũng đi vào nơi này.”
“Đừng nôn nóng.” Lục gia nhắc nhở: “Người tiếp đón tới, đừng tùy tiện phát ra âm thanh nào>’
Hải Thanh Mạc cảm nhận được một lực lượng cường đại đang tới gần, nhỏ giọng nói: “Ai tới vậy?’
“Bắc Phương Quỷ soái, Dương Vân.” Lục gia trả lời.
Lục gia vừa dứt lời, mấy chục cỗ kiệu cưới đã bay lên không trung. Hải Thanh Mạc nhìn qua tấm rèm phất phới thấy Dương Vân Quỷ soái lơ lửng trên không trung. Địa vị tung người bay lên trới, mấy cỗ kiệu cưới cũng bay theo. Tấm rèm bay loạn xạ, trong một khoảnh khắc Hải Thanh Mạc thấy phía đối diện có một bóng dáng cực kỳ quen thuộc.
Tuy có vải đỏ khăn voan, thậm chí cả kiệu cưới cũng đong dưa, nhưng thân hình trong đó vẫn ngồi ngay ngắn như lúc lúc đầu, cũng như những quỷ tân nương khác.
Nhưng Hải Thanh Mạc lại cảm thấy, bóng người kia rất giống Hồng Niệm.
Nhưng cho dù cô tới nơi này cũng phải là cầm theo kiếm, giẫm lên đám quỷ binh, cực kỳ khí phách rất trận, sao lại ngồi trong cỗ kiệu, biến thành một quỷ tân nương như con rối gỗ? Hải Thanh Mạc lắc đầu, trong lòng thầm nghĩ: Chắc chắn là mình nghĩ nhiều rồi.