Chương 256: Thái Ất Cửu Cung kiếm
Chương 256: Thái Ất Cửu Cung kiếm
Chương 256: Thái Ất Cửu Cung kiếm
Dịch: Athox
๑ ๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑ ๑
Trên vách đá, Quỷ Vương ngẩng đầu. Cách xa trăm trượng, muôn vàn quỷ binh nằm rạp dưới đất, bàn tay đều kết thành một ấn quyết kỳ quái, sau đó tất cả nhắm hai mắt lại, như chìm vào một trạng thái kỳ dị nào đó. Mà trong Ngũ Phương Quỷ Soái chỉ có một mình Thần Đồ đứng bên cạnh Quỷ Vương. Hắn nhìn bầu trời cách đó không xa, địa vị đang giơ tay điều khiển những cỗ kiệu cưới. Thần Đồ mở miệng nói: “Nghi thức sắp bắt đầu rồi ư?”
Quỷ Vương nhìn dị tượng nhật nguyệt cùng hiện, lẩm bẩm: “Xem ra cái kẻ khiến người ta chán ghét kia vẫn chưa bị bắt.”
Thần Đồ bĩu môi cười, hắn cảm giác được ở đằng xa có khí tức của Đỗ Tử Nhân và Kê Khang đang giao chiến với Vương Chân Nhân. Nhưng Vương Chân Nhân lấy một địch hai mà hoàn toàn không rơi xuống hạ phong, thậm chí có vẻ còn dư lực. Hắn nhìn thanh chiến kích rách nát trong tay, nói: “Vương Chân Nhân đã Lý Đào Hoa thành Bách Ngẫu chi trận, giờ phút này cho dù không sử dụng con rối đế vương cũng không cùng cảnh giới với chúng ta.’
“Chỉ một Vương Chân Nhân nhỏ nhoi mà thôi, không ai có thể ngăn cản ta.” Quỷ Vương giơ tay, gạt vầng thái dương trên bầu trời.
“Dừng tay!” Một tiếng gầm vang lên, sau đó chỉ thấy một luồng hào quang còn rực rỡ hơn ánh mặt trời vừa rồi xuất hiện trên đỉnh đầu mọi người. Hào quang dâng lên, sau đó chậm rãi hội tụ, biến thành một pháp tướng Kim Cương khổng lồ như ngọn núi nhỏ. Kim Cương kia có sáu tay, tay nào cũng cầm bảo kiếm, trừng mắt hung hãn.
“Kim Cương kiếm lực.” Quỷ Vương khẽ nhíu mày.
“Không sai, Kim Cương nộ mục, nhất kiếm phục quỷ!” Hải Thanh Thiên vung thanh trường kiếm trong tay, xuất kiếm chém xuống.
Kiếm này, tên Thanh Thiên!
“Được lắm.” Quỷ Vương cười lạnh một tiếng, giơ tay tay lên, xuất chưởng đánh lên trường kiếm của Hải Thanh Thiên.
Hải Thanh Thiên chỉ cảm thấy khí huyết trong lồng ngực cuộn lên, Kim Cương pháp tướng phía sau cũng lảo đảo như muốn rơi, nhưng ngay sau đó khóe miệng lại nở nụ cười. Hắn chỉ là một thiếu niên mới tu hành có mười mấy năm, không ngờ lại đỡ được một chiêu của Quỷ Vương ngang hàng với chí tôn của ngũ giới, mà còn không rơi xuống hạ phong.
“Tuy chiêu kiếm này của ngươi rất mạnh, nhưng ngươi chỉ có một kiếm mà thôi.” Quỷ Vương nói đầy ẩn ý.
Hải Thanh Thiên cười nói: “Đúng không, ta chỉ có một kiếm này. Nhưng sau lưng ta còn những người khác.”
“Đến ta.” Nam Môn Thư An lập tức hiện thân phía sau Quỷ Vương, chém một kiếm về phía hắn. Trên kiếm này mang theo Thiên Hỏa, thế lửa hừng hực nhưng muốn trực tiếp nuốt chửng Quỷ Vương.
Quỷ Vương vung ống tay áo, Kim Cương pháp tướng sau lưng Hải Thanh Thiên lập tức vỡ vụn, tiếp đó cả người cả kiếm bay ngược ra ngoài. Quỷ Vương lại đánh ra một chưởng dập tắt ngọn lửa kia, sau đó trực tiếp nắm lấy trường kiếm của Nam Môn Thư An, khinh thường nói: “Kiếm này của ngươi lại kém cỏi hơn rất nhiều.”
“Nhưng ta là đệ tử của Thái Ất phái.” Nam Môn Thư An cười lạnh nói.
“Thì đã sao?” Quỷ Vương nói đầy ẩn ý.
“Đệ tử Thái Ất phái chúng ta là đông đảo nhất trong số các Tiên môn nhân gian!” Nam Môn Thư An lùi lại phía sau một bước, ném cái la bàn xoay tròn trong ống tay áo lên không trung. Âm dương ngư trên la bàn nhanh chóng xoay chuyển, mà theo bọn họ xoay chuyển, trên không trung cũng hiện lên một hư ảnh bát quái, càng ngày càng lớn, cuối cùng gần như che khuất nửa bầu trời, ngăn cả ánh mặt trời mặt trăng ngoài hình bát quái này.
“Đây là Thái Ất Chuyển Kiếm luân.” Thần Đồ cầm chiến kích tàn tạ trong tay, muốn lao lên chém rơi nó xuống.
Mà một bộ áo trắng lại xuất hiện, ngăn phía trước hắn, chính là Quỷ Thư Sinh - Ninh Thải Thần. Hắn cúi người nói: “Thần Đồ Quỷ soái, mong ngài đừng vọng động.”
Thần Đồ trầm giọng nói: “Quỷ Thư Sinh, ngươi định làm gì?”
“Ta có người yêu, bị nhốt trong Uổng Tử thành nhiều năm. Ta muốn diệt Uổng Tử thành, để cô ấy trở lại luân hồi.” Ninh Thải Thần nói.
Thần Đồ lắc đầu nói: “Nhưng hễ miễn là thế gian còn có người chết oan, Uổng Tử thành sẽ vĩnh viễn không biến mất.”
“Nhưng trước đây quỷ chết oan chỉ ở lại trong thành cho tới khi hết dương thọ là có thể vào Địa Phủ, quay về con đường luân hồi. Nhưng từ khi Quỷ Vương trở thành chủ nhân của tòa thành này, tất cả quỷ chết oan đều bị hắn luyện thành quỷ binh.” Ninh Thải Thần vung tay, chỉ thấy một hình bóng nữ nhân xinh đẹp xuất hiện bên cạnh hắn. Hắn nhìn hình bóng ấy với ánh mắt đầy thâm tình, khẽ thở dài: “Ta hi vọng mình có thể gặp lại Tiểu Thiện của mình, cho dù khi gặp nhau lần nữa cô ấy đã không nhớ được ta là người phương nào, vậy cũng không sao.”
Thần Đô nhìn ảo ảnh kia, khẽ nhíu mày, lẩm bẩm: “Đây là Quỷ Tướng chi thuật.”
“Đúng vậy. Quỷ Tướng chi thuật, cô ấy không phải Tiểu Thiến, chẳng qua là hư ảnh do oán lực của ta tạo thành mà thôi.” Ninh Thải Thần tung người nhảy tới: “Để ta đánh với Quỷ soái một trận!”
Còn ở đằng khác, Quỷ Vương nhìn Thái Ất Chuyển Kiếm Luân xoay tròn trên không trung, im lặng một hồi rồi chậm rãi nói: “Nó xoay xong chưa?”
Trái tim Nam Môn Thư An vốn đã giật thót lên tới cổ họng, giờ phút này nghe Quỷ Vương mở miệng, cô toàn thân run rẩy, lùi lại mấy bước: “Ngươi không cần gấp!”
Giờ phút này Hải Thanh Thiên đang nằm trong phế tích cách đó không xa, nhìn ảo ảnh bát quái khổng lồ xoay tròn trên không trung, cười khổ nói: “Nam Môn cô nương, sao pháp khí của Thái Ất phái các cô luôn khiến người ta lo lắng vậy.”
“Đừng nóng vội!” Nam Môn Thư An giơ kiếm lên: “Thời khắc đã đến!”
Chỉ nghe “rầm” một tiếng, cuối cùng Thái Ất Chuyển Kiếm Luân cũng ngừng xoay tròn,t ừng luồng kiếm quang bay ra từ trong hư ảnh bát quái.
Cách xa vạn dặm.
Thái Ất phái, mấy ngàn đệ tử tay cầm trường kiếm, đứng khắp nơi trong Tiên môn, hình bát quái trên trường bào lóe lên từng luồng sáng tím.
Một ông lão râu tóc bạc trắng tay cầm trường kiếm, lơ lửng trên trời cao, ngẩng đầu nhìn hình bát quái hùng vĩ đã bao phủ toàn bộ không trung sơn môn Thái Ất phái, cất cao giọng nói: “Nhất cung càn tuyệt thiên môn chủ Ký Châu. Vi tuyệt dương.”
‘Tuyệt dương!” Chỉ thấy mấy ngàn đệ tử tập trung lại vung trường kiếm trong tay lên trời.
“Nhị cung ly hỏa môn chủ Kinh Châu. Vi dịch khí.” Ông lão lại hô.
Ông lão tiếp tục quát: “Tam cung cấn quỷ môn chủ Thanh Châu. Vi hòa khí. Tứ cung chấn thiên môn chủ Từ Châu. Vi tuyệt khí. Lục cung đoái nguyệt môn chủ Ung Châu. Vi tuyệt khí. Thất cung khôn người môn chủ Ích Châu. Vi hòa khí. Bát cung khảm thủy môn chủ Duyện Châu. Vi dịch khí. Cửu cung tốn phong môn chủ Dương Châu. Vi tuyệt âm.”
Theo từng tiếng hô của ông, tất cả đệ tử Thái Ất phái đều chém trường kiếm trong tay ra.
Cuối cùng ông hít một hơi thật sâu, trầm giọng nói: "Ngũ vi trung cung, trung thiên chi xu nữu, oát toàn bát phương, thái ất hành kỳ khảo trì nhi bất cư." Sau đó vung trường kiếm trong tay lên
Tất cả đệ tử Thái Ất phái đồng thanh hô to: “Thái Ất Cửu Cung kiếm, nhất kiếm khu quỷ tà!”
Kim quang mãnh liệt trực tiếp xuyên qua hình bát quái trên đỉnh núi của Thái Ất phái, sau đó xuyên qua vạn dặm, giáng xuống trên Uổng Tử thành.
Cuồn cuộn dữ tợn, bát đạo vô song.
Toàn bộ thiên địa đều chấn động theo.
Nam Môn Thư An kiêu ngạo ngẩng cao đầu: “Chính khí nhân gian, Quân Kiến sơn giữ vững, nhưng Thái Ất phái ta cũng vậy!”
Quỷ Vương đột nhiên mỉm cười, tung người nhảy lên: “Được lắm!”