Chương 258: Nhất kiếm xuân phong hồi
Chương 258: Nhất kiếm xuân phong hồi
Chương 258: Nhất kiếm xuân phong hồi
Dịch: Athox
๑ ๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑ ๑
“Nơi này đã tích đầy hàn khí ngàn năm, lại có một kiếm đem gió xuân tới.”
Cách xa vạn dặm, dưới gốc hoa đào, Trang chủ mặc bộ đạo bào màu xanh nhẹ nhàng vuốt thanh Đào Hoa kiếm trong tay, ngẩng đầu nhìn lên không trung, cười nói: “Vì sao mỗi lần gặp loạn luôn có nàng ở đó. Nhưng chỉ cần có nàng là ta có thể xuất kiếm. Lần này cách nhau quá xa, không thể làm được gì nhiều, chỉ mong kiếm này có thể gợi lại đôi chút ký ức của nàng về ta.”
Sau khi nói xong câu này, ánh mắt Trang chủ sắc bén hẳn lên, tiếp đó trên thân Đào Hoa kiếm lóe lên ánh sáng đỏ, hắn vung trường kiếm lên.
Trong Đào Hoa sơn trang, hoa đào bay tán loạn, ngoài Đào Hoa sơn trang, núi lở tuyết đổ.
Trong Uổng Tử thành, Lý Đào Hoa đột nhiên mở bừng hai mắt.
Quỷ Vương cả kinh, vì hắn thấy phía sau Lý Đào Hoa có một hư ảnh mặc đạo bào, tay cầm kiếm gỗ đào hiện ra. Khác với pháp tướng mà người khác huyễn hóa thành, chỉ mình Quỷ Vương nhìn thấy hư ảnh sau lưng Lý Đào Hoa. Tuy hắn chưa bao giờ gặp vị Trang chủ trong truyền thuyết, nhưng đều là tồn tại đứng trên đỉnh cao của thiên địa, chỉ liếc mắt một cái là lập tức nhận ra thân phận của đối phương. Hắn lẩm bẩm: “Hóa ra người đứng sau lưng ngươi là vị Thánh nhân này.”
Lý Đào Hoa lại hoàn toàn không cảm thấy có ai đứng phía sau, cô chỉ cảm nhận được Uổng Tử thành vốn đang lạnh lẽo bỗng nhiên ấm áp hẳn lên, tiếp đó một luồng gió xuân thổi qua bên cạnh mình, sảng khoái không nói nên lời. Sau đó cô men theo cơn gió xuân đó, thi triển một kiếm.
Nhưng ở đằng khác, Quỷ Vương lại không có cảm giác như vậy, hắn chỉ cảm thấy như mặt trời chói chang từ trên không trung rơi xuống, mang theo sức nóng mãnh liệt, thôn tính tất cả mọi thứ trong thiên địa. Hắn cũng thi triển một kiếm nhắm vào luồng gió xuân đó.
Vạn quỷ kêu rên, oán khí ngập trời.
Nhưng chiêu kiếm này lại bị làn gió xuân hóa giải toàn bộ oán niệm, tất cả những linh hồn đau khổ than khóc trên thanh kiếm đen của hắn đều tách khỏi trường kiếm, sau đó chậm rãi bay lên không trung, nở một nụ cười thoải mái như được giải thoát rồi biến mất không còn tăm hơi.
Oán quỷ bị cầm tù trong Uổng Tử thành, không ngờ lại bị một kiếm mang gió xuân giải thoát.
Quỷ Vương cười khổ một tiếng, đột nhiên thu hồi trường kiếm, sau đó lui lại vài chục trượng. Thanh trường kiếm do hắc khí ngưng tụ bị chiêu kiếm đầy gió xuân của Lý Đào Hoa đánh thành tro tàn, mà cơn gió cũng ngừng lại trước trán Quỷ Vương ba thước.
Nam Môn Thư An và Hải Thanh Thiên ở bên dưới quan sát vốn đang nẵm chặt tay mong chờ thành quả của chiêu kiếm này, nhưng cuối cùng lại thất bại trong gang tấc. Nam Môn Thư An thở dài nói: “Chênh lệch thật quá lớn, tuy có Thánh nhân tương trợ nhưng chỉ có thể làm được tới đây thôi sao?’
Quỷ Vương nhẹ nhàng nâng tay phải, chỉ thấy trên tay đã loang lổ vết máu, hắn lắc đầu nói: “Chỉ xét riêng kiếm thuật thì đúng là ta kém xa vị Đào Hoa Trang chủ kia. Chiêu kiếm này ta thua hoàn toàn. Người ở cách xa vạn dặm nhưng chỉ còn gang tấc nữa thôi là giết chết được ta.”
Lý Đào Hoa thu kiếm, khí tức yêu đi so với vừa rồi rất nhiều, nhưng cô không hề có vẻ mất mát vì chiêu kiếm này không thành, ngược lại khẽ cau mày, như đang suy tư gì đó.
Quỷ Vương giơ ngón tay chỉ vào Lý Đào Hoa trước mặt: “Tuy không biết quan hệ giữa ngươi và vị Trang chủ kia ra sao mà hắn đồng ý trợ giúp ngươi như vậy. Nhưng tính mạng của ngươi, đành để lại tại đây rồi.”
Lý Đào Hoa đột nhiên ngẩng đầu, tay phải kết thành một pháp quyết hoa sen, tiếp đó chỉ lên trời, tay trái cầm kiếm chỉ ào Quỷ Vương. Một cơn gió lạnh thổi qua, cô vung ống tay áo, kiếm khí trên người đột nhiên bùng lên.
Nam Môn Thư An phía dưới kinh hãi nói: “Thủ quyết này là gì?”
Hải Thanh Thiên thấy vậy cũng kinh hãi, hắn lắc đầu nói: “Không thể nào. Với cảnh giới của chúng ta hiện giờ không thể dùng được chiêu này.”
Quỷ Vương cũng sửng sốt, trầm giọng nói: “Ẩn.”
“Đúng vậy. Thần Ẩn.” Lý Đào Hoa cắn răng nói, khóe miệng đã có máu tươi chảy ra. Rất rõ ràng, cô muốn thi triển thủ quyết này cũng phải trả giá cực lớn. Lúc ở Quân Kiến sơn, cô đã lật xem những kiếm phổ mà các sư huynh lưu lại, từng thấy ghi chép liên quan tới Thần Ẩn. Nói đơn giản thì là trả giá bằng tu vi của bản thân, mời pháp tướng Chân Thần từ Cửu Thiên hạ giới trong khoảnh khắc ngắn ngủi, giúp mình chiến đấu. Nhưng điều khiển phát động thuật Thần Ẩn cực kỳ hà khắc, trong tình huống không có tiên khí gia trì, chỉ có cao thủ Thiên Bệ cảnh mới có cơ hội thực hiện được. Mà muốn dùng nó còn cần pháp môn tu hành của bản thân người thỉnh thần phải có liên hệ với truyền thừa của Chân Thần kia.
Nhưng trăm ngàn năm qua, Quân Kiến sơn chưa bao giờ có người sử dụng Thần Ẩn.
Ngày đó Quân Cửu từng tuyên bố rất hùng hồn, nói người sử dụng Thần Ẩn đều là loại nhàm chán.
Nhưng Lý Đào Hoa lại tìm đáp án cho mọi chuyện trong sách cổ. Đó là vì trong nhánh của Quân Kiến sơn, các vị tiền bối đạt tới Thái Thượng đắc đạo đăng tiên sớm nhất đã bị quấn vào một trận đại loạn trên Tiên giới từ hàng ngàn năm trước, sau đó tất cả đều đã vẫn lạc. Nhưng Lý Đào Hoa vẫn lén lút học tập Thần Ẩn, vì cô tin tưởng chắc chắn sau khi phong ấn Vạn Kiếm sơn được giải trừ, Quân Cửu sẽ lại có thể đăng thiên. Hắn chính là vị tiên nhân mà đệ tử Quân Kiến sơn có thể sử dụng thuật Thần Ẩn để mời hạ phàm!
Nhưng hôm nay phong ấn của Vạn Kiếm sơn chưa mất, Lý Đào Hoa muốn mời ai xuống?
Giờ phút này Quỷ Vương chỉ cách Lý Đào Hoa không tới mười trượng, nhưng ngón tay của hắn chỉ ngưng tụ oán lực chứ không tùy tiện đánh ra. Đó là vì kiếm khí trên người Lý Đào Hoa càng ngày càng mạnh mẽ, cũng càng ngày càng giá lạnh.
Lý Đào Hoa khẽ thở ra một hơi, khi chiêu kiếm mang gió xuân đánh ra, trong đầu cô bỗng xuất hiện một hình ảnh.
Một ngọn núi tuyết.
Một vầng trăng tròn.
Mây gió quay cuồng.
Hoa trà bồng bềnh trong không trung.
Một nữ nhân tay cầm trường kiếm đứng trên đỉnh núi, sau đó vung kiếm chém ra, sau đó một nửa thiên địa bị băng tuyết che phủ, một nửa còn lại là trăng sáng hoa bay.
Băng giá tới cực hạn, cùng dịu dàng tới cực hạn.
“Thánh nhân.” Lý Đào Hoa chậm rãi thốt ra hai chữ này.
Sau lưng cô trống không, không có bất cứ pháp tướng Chân Thần nào giáng lâm nhân gian.
Nhưng trên trường kiếm trong tay Lý Đào Hoa, lại có một lớp băng sương nhanh chóng lan tràn.
Ánh trăng trên không trung đột nhiên phát ra hào quang lạnh lẽo thâu xương, không ngờ lại ép ngược cả ánh mặt trời.
๑ ๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑ ๑
Tích Quy đang duy trì Nhật Mang chi thuật thấy vậy cũng kinh ngạc: “Thế này là sao?”
Bạch Vô Thường hỏi: “Ánh trăng tăng lên, Quỷ Vương kia phát động pháp thuật gì à?”
Tích Quy lắc đầu nói: “Không phải, là ánh trăng của vùng thiên địa này đã đổi chủ.”
๑ ๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑ ๑
Lý Đào Hoa nhẹ nhàng thở ra một hơi: “Thần Ẩn, Tuyết Nguyệt.”
“Âm Long trảo!” Quỷ Vương gầm lên một tiếng, chỉ thấy một con hắc long từ dưới đất lao lên, ngoắc đầu một cái rồi lao về phía Lý Đào Hoa.
Tuy không biết thuật Thần Ẩn mà Lý Đào Hoa sử dụng có lai lịch ra sao, vì sao sau khi thỉnh thần thất bại còn ngưng tụ được lực lượng cường đại như vậy. Nhưng hắn biết rất rõ, tuyệt đối không thể để Lý Đào Hoa chém ra chiêu kiếm này, bằng không hậu quả khó lường!
Hắc long trực tiếp há cái miệng như chậu máu, nuốt chửng Lý Đào Hoa vào trong.
Ánh trăng trên không trung cũng lập tức ảm đạm đi.