Chương 259: Đế Vương mất khống chế
Chương 259: Đế Vương mất khống chế
Chương 259: Đế Vương mất khống chế
Dịch: Athox
๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Tích Quy cách đó không xa nhìn khí đen từ dưới đất dâng lên, cũng lấy làm kinh hãi: “Âm Long tráo.”
Huynh đệ Vô Thường cau mày, Hắc Vô Thường trầm giọng nói: “Theo như truyền thuyết đây là một trong những quỷ khí lợi hại nhất mà Quỷ Vương cất giữ, năm xưa hắn có thể chạy thoát khỏi tay Phong Đô Đại Đế cũng là nhờ Âm Long tráo này. Rốt cuộc bên kia có cường địch cỡ nào mà ép Quỷ Vương phải dùng cả Âm Long tráo.”
“Âm Long tráo xuất hiện sẽ thay đổi thời gian trong không gian mà nó bao phủ. Bên ngoài trải qua cả một canh giờ mà trong lồng chỉ mới chớp mắt. Xem ra trước khi hoàn thành mục đích của mình, hắn tạm thời không muốn đối địch với người trong lồng.” Tích Quy giải thích.
Vương Chân Nhân hạ xuống đất, vung phất trần trong tay lên, muôn vàn hư ảnh chặn trước mặt bọn họ. Hắn trầm giọng nói: “Không còn kịp nữa rồi.”
Đỗ Tử Nhân và Kê Khang tiếp đất ngay sau đó, cây đàn cổ trong tay Kê Khang đã rách nát khó tả cỏ thành kiếm rỉ sắt trong tay Đỗ Tử Nhân cũng đứt mất mũi kiếm. Bọn họ đều ngẩng đầu nhìn về phía Quỷ Vương đang lơ lửng trên không trung.
Hải Thanh Thiên và Nam Môn Thư An đứng dậy bay tới bên cạnh hắc long. Nam Môn Thư An xuất kiếm chém xuống, đánh lên sống lưng con hắc long kia, chỉ nghe một tiếng vang giòn dã cất lên, con hắc long không hề sứt mẻ, cũng không có bất cứ phản ứng nào. Sau khi nuốt Lý Đào Hoa vào, con hắc long như hóa thành vật chết. Nam Môn Thư An oán hận hạ xuống đất, đứng bên cạnh Hải Thanh Thiên hỏi: “Làm sao bây giờ?”
Hải Thanh Thiên cười khổ lắc đầu, không đáp lời.
Cuối cùng cũng không còn ai ngăn cản, Quỷ Vương giơ tay lên, nắm chặt về phía vầng thái dương kia.
Chỉ thấy vầng thái dương kia nhanh chóng vặn vẹo, biến to biến nhỏ mấy lần sau đó ngưng tụ thành một điểm sáng, cuối cùng “rầm” một tiếng hóa thành một vệt lửa từ trên trời rơi xuống.
“Kim Cương tráo!” Hải Thanh Thiên vung trường kiếm trong tay, vẽ thành một luồng kiếm quang bảo vệ hắn và Nam Môn Thư An.
Còn Tích Quy đang duy trì Nhật Mang chi thuật lập tức phun ra ba ngụm máu đen, ngã co quắp dưới đất. Cô cười khổ nói: “Tên Quỷ Vương chết tiệt này đúng là cường đại quá mức.”
“Chẳng có cách nào rồi.” Vương Chân Nhân nhẹ nhàng vung phất trần trong tay, dưới chân có kim quang lan tỏa, tiếp đó chỉ thấy con rối đế vương từ trong đó bước ra. So với lần trước hiện thân, lần này khí thế đế vương bễ nghễ thiên hạ của hắn càng mãnh liệt. Ánh mắt hắn khẽ đảo qua một lượt.
Trong Bách Ngẫu đại trận, ba con rối Binh Nho Phật Đạo đứng sau lưng con rối đế vương, hộ giá cho nó, đại quân con rối còn lại đều đứng san sát, không ai dám đi lên một bước. Đỗ Tử Nhân và Kê Khang liếc mắt nhìn nhau, tiếp đó đều cười khổ lắc đầu. Đỗ Tử Nhân nói: “Vương Chân Nhân đã có chiêu này mà không muốn dùng, xem ra định để lại đối phó với Quỷ Vương điện hạ.’
Kê Khang vuốt viết dây đàn đã đứt: “Ta không muốn đánh nữa, nếu ngươi muốn ra tay, cứ lao lên đi.”
Hắc Vô Thường chế nhạo: “Hóa ra Ngũ Phương Quỷ Soái danh tiếng lẫy lừng lại dễ từ bỏ thỏa hiệp như vậy.”
Kê Khang cười lạnh nói: “Đều là quỷ chết oan, lúc ở nhân gian ai mà chẳng trải qua chuyện ly gián phản bội, chẳng lẽ còn hi vọng chúng ta đều là người trung nghĩa hay sao? Đánh tới lúc kiệt sức đã là hết tình hết nghĩa rồi.”
Vương Chân Nhân ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, cất cao giọng nói: “Bách Ngẫu chi trận, lên!”
Nhưng giọng nói vang lên mà không có bất cứ thứ gì đáp lại.
Vương Chân Nhân cau mày, lại ngưng tụ niệm lực quát lớn: “Bách Ngẫu chi trận, lên!”
Nhưng con rối đế vương chỉ khẽ quay đầu, hờ hững nhìn hắn, không đáp lại.
“Ồ? Xem ra Vương Chân Nhân còn chưa hoàn toàn nắm giữ Bách Ngẫu chi trận.” Đỗ Tử Nhân búng thân kiếm trong tay, nói đầy ẩn ý.
Vương Chân Nhân khẽ thở ra một hơi, trầm giọng nói: “Vì sao không nghe lệnh ta?’
Con rối đế vương đột nhiên xoay người cứng nhắc, tiếp đó chỉ thấy xung quanh người hắn, từng sợi tơ vô hình không ngừng đứt đoạn. Sau đó con rối đế vương lại cúi người, thân thể từ từ thu nhỏ, trở lại hình dạng người thường. Hắn trực tiếp đi qua bên cạnh Vương Chân Nhân, đối diện với Tích Quy nằm dưới đất.
Tích Quy lau vết máu trên khóe miệng: “Không nghe hắn nói à, bây giờ là lúc cần chàng đi đánh nhau mà.”
Giọng điệu của con rối đế vương cứng nhắc, không giống tiếng người: “Sao nàng lại bị thương?”
Tích Quy uể oải nói: “Bị quái vật trên không trung đánh, chàng tới đánh nó đí, báo thù cho ta.”
“Để ta chữa thương cho nàng.” Con rối đế vương lại bước thêm vài bước, đi tới trước mặt Tích Quy, đặt tay lên đỉnh đầu cô. Chỉ thấy một luồng kiếm quang lan tỏa, gương mặt trắng bệch của Tích Quy lập tức khôi phục sắc máu.
Huynh đệ Vô Thường quay sang nhìn nhau, Hắc Vô Thường hạ giọng nói: “Vương Chân Nhân, thế này là sao?”
Vương Chân Nhân bất đắc dĩ nói: “Thời gian quá gấp gáp, mãi vẫn không luyện bỏ được tình căn trên người nó.” Nói xong Vương Chân Nhân giơ một ngón tay điểm vào con rối đế vương trước mặt.
Gương mặt con rối đế vương lộ vẻ đau đớn, nhưng không quay đầu lại, tiếp tục chữa thương cho Tích Quy.
Huynh đệ Vô Thường thấy vậy định rút vũ khí trong tay ra, muốn ngăn cản Vương Chân Nhân.
“Ngu xuẩn!” Vương Chân Nhân gầm lên một tiếng; “Đợi luồng sáng kia tan biến, lực lượng cực âm không bị Nhật Mang kiềm chế. Đến lúc đó Quỷ Vương dung hợp với lực lượng oán tình kia, tất cả mọi người ở đây cùng lao lên cũng không phải đối thủ của hắn!”
Huynh đệ Vô Thường sửng sốt, chỉ có thể quay đầu lại nhìn về phía Tích Quy.
Tích Quy cắn răng nói: “Hắn nói không sai, bây giờ không phải lúc chữa thương. Nếu muốn ngăn cản Quỷ Vương thì đây là cơ hội cuối cùng. Chu Phục Tà, nghe lời đi! Đánh gục tên kia trước đã!”
Nhưng con rối đế vương chỉ gằn từng chữ một trả lời:
“Ta, muốn, chữa, cho, nàng.’
“Ài, khi làm người thì chẳng biết nói lời đường mật, lúc thành rối gỗ thì đúng là si tình.” Tích Quy che trán: “Xem ra phải chết ở đây rồi.”
Dương Vân đang khống chế mấy chục cỗ kiệu cưới trên không trung, lúc này đột nhiên vung hai tay áo, tất cả quỷ tân nương đều bay ra khỏi kiệu. Hải Thanh Mạc căng thẳng hít một hơi thật sâu, vừa rồi lúc ở trong kiệu chỉ nghe tiếng nổ đùng đùng chứ to không thấy được gì, trong lòng gã sớm nôn nóng khó chịu, giờ phút này cuối cùng cũng được tự do -- nhất định phải phân tài cao thấp với Quỷ Vương kia.
“Giờ lành đã đến, cung thỉnh Quỷ Vương ~~ đại hôn!” Dương Vân cất cao giọng nói.
Quỷ Vương nhẹ nhàng giơ tay, khăn voan trên đầu tất cả quỷ tân nương đều bay xuống.
Hải Thanh Mạc vội vàng nhìn về phía trước.
Ừm, một bộ áo đen, tà khí khắp người, trông là biết quỷ khí dày đặc, không giống người tốt, quả không hổ danh Quỷ Vương.
Ơ? Không đúng, sao hai người phía dưới trông quen thế này. Đây chẳng phải tam đệ Hải Thanh Thiên của mình à? Vị bên cạnh chẳng phải Nam Môn Thư An của Thái Ất phái à? Sao bọn họ lại tới đây?
Hải Thanh Mạc nhìn trái nhìn phải, kết quả lại trực tiếp ngây ngẩn cả người ~~ Hồng Niệm! Đúng là Hồng Niệm cô nương!