Chương 260: Tình yêu ngàn năm
Chương 260: Tình yêu ngàn năm
Chương 260: Tình yêu ngàn năm
Dịch: Athox
๑ ๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑ ๑
Ngay lúc Hải Thanh Mạc thấy Hồng Niệm, Hồng Niệm cũng quay đầu lại nhìn về phía y. Hai người liếc mắt nhìn nhau, con ngươi của Hồng Niệm mở to, chỉ trong chốc lát trong lòng hai người dâng lên vài suy nghĩ.
Hồng Niệm thầm nghĩ: Đúng là lúc tìm được lại chẳng tốn công, mình còn chưa làm bất cứ việc gì mà đã tìm được người mình muốn tìm. Mà Hải Thanh Mạc mặc đồ nữ đẹp thật. Chỉ có điều... vì sao ngươi cũng thành quỷ tân nương?
Hải Thanh Mạc thì chỉ hận không thể mở miệng lớn tiếng giải thích: Ta chỉ muốn tiếp cận Quỷ Vương, tìm cơ hội kết liễu hắn! Ta không có sở thích kỳ dị nào đâu! thật đấy! Hồng Niệm cô nương, cô phải tin ta!
Nhưng giờ phút này hai người không dám mở miệng nói chuyện. Lý do là vì thân phận của bọn họ lúc này đều là quỷ oán tình, nếu mở miệng thì thân phận cũng bại lộ theo.
Quỷ Vương lại nhấc tay, các quỷ tân nương bay lượn trên không trung. Các nàng đều mặc áo cưới đỏ như máu, bay lượn trên bầu trời như từng đóa hoa hồng đỏ rực kiều diễm.
Tích Quy ngẩng đầu lên, ngắm tình cảnh này, hạ giọng nói: “Phục Tà, xem ra phải trông cậy vào con trai của chúng ta rồi.”
Chu Phục Tà quay đầu lại: “Con... trai?”
“Tuy phương thức sinh ra nó hơi đặc biệt, nhưng xét theo căn bản thì đúng là con trai của chúng ta.” Tích Quy vội vàng trấn an: “Đợi chàng hoàn toàn khôi phục thần trí, ta sẽ giải thích cho chàng.”
Giờ phút này Quỷ Vương nhắm hai mắt lại, sau đó từng luồng quỷ ảnh bay ra từ trên người hắn, bám lên người đám quỷ tân nương kia.
Hải Thanh Mạc cẩn thận từng chút một hỏi Lục gia: “Hắn làm gì vậy?”
“Hắn đang lựa chọn tân nương cho mình.” Lục gia trả lời.
Hải Thanh Mạc cả kinh: “Sẽ không chọn ta đấy chứ?”
Lục gia sửng sốt, bất đắc dĩ nói: “Hắn đang dùng lực lượng tâm quỷ để tìm kiếm lực lượng oán tình trên người quỷ tân nương. Trên người ngươi có oán tình không? Hắn không những không lựa chon ngươi mà còn phát hiện ra ngươi là giả mạo!”
“Thế phải làm sao bây giờ?” Hải Thanh Mạc nghi hoặc nói.
“Dùng chú pháp, Oán Tà thuật.” Lục gia nhắc nhở: “Trộm một ít trên người các quỷ tân nương khác lừa dối cho xong.”
“Được.” Hải Thanh Mạc lập tức phát động chú pháp, nhưng các tân nương bên cạnh không hổ danh được Dương Vân lựa chọn từ vạn quỷ, oán tình trên người ai cũng cực mạnh, hắn mới hút một chút mà đã có cảm giác xúc động muốn rơi lệ.
Đột nhiên Quỷ Vương mở mắt, ngón tay nhẹ nhàng đưa tới, âm u nói: “Không ngờ ngươi vẫn chưa vào luân hồi.”
Hải Thanh Mạc nhìn theo ngón tay Quỷ Vương, phát hiện quỷ tân nương mà hắn đang chỉ lại là Hồng Niệm. Hải Thanh Mạc cả kinh, trong lòng hiện lên vô số suy đoán: Vì sao Quỷ Vương lại chọn Hồng Niệm cô nương? Chẳng lẽ cô ấy trà trộn vào đây không phải để tìm ta? Cô ấy thật sự bị người tai hại cho chết oan vì chuyện tình cảm, trở thành nữ quỷ oán tình, sau đó rơi vào trong Uổng Tử thành, bị Dương Vân lựa chọn? Nhưng mới có mấy tháng ngắn ngủi, sao Hồng Niệm cô nương lại gặp chuyện ly kỳ như vậy được? A! Ta hiểu rồi! Chắc chắn là tên Hoàng trưởng tử Chu Hi muốn cưỡng ép Hồng Niệm cô nương gả cho hắn, nhưng trong lòng Hồng Niệm cô nương đã có người khác, chính là ta! Cuối cùng cô ấy thà chết cũng không chịu, cho nên mất mạng oan uổng! A a a! Tên Chu Hi đáng chết!
Giờ phút này Hồng Niệm không nghe thấy tiếng lòng của Hải Thanh Mạc, nhưng cho dù Hải Thanh Mạc có mở miệng lên tiếng cô cũng không nghe được, vì giờ phút này trong đầu Hồng Niệm đã hóa thành hỗn độn, linh hồn của cô bị một lực lượng khác chiếm cứ. “Hồng Niệm” khẽ mỉm cười, nói với Quỷ Vương: “Đúng vậy, ta vẫn còn lưu luyến thế gian này.”
Quỷ Vương âm u nói: “Là vì ta ư?”
“Đúng vậy. Vì ngay lúc ta vừa cảm nhận được những gì tốt đẹp nhất thế gian này, ngươi lại giết chết ta.” Sắc mặt “Hồng Niệm” đầy vẻ thê lương: “Ta vẫn còn luyến tiếc, muốn tìm cách giết chết ngươi.’
“Tốt lắm. Ngươi hận ta càng sâu đậm thì lực lượng oán tình trên người ngươi cũng càng mạnh. Tích tụ trăm ngàn năm, đủ khiến Quỷ đạo của ta không còn chút tì vết nào.” Quỷ Vương đột nhiên vung tay, hút “Hồng Niệm” tới, nắm chặt yết hầu của cô: “Đúng là niềm vui bất ngờ.”
Mọi người bên dưới thấy cảnh tượng này có vum có tuyệt vọng, sau chút bất ổn ngắn ngủi, tất cả lại tiến hành theo kế hoạch của Quỷ Vương.
Chỉ có Thần Đồ Quỷ soái là ánh mắt toát lên vẻ dịu dàng hiếm thấy. Hắn hạ giọng lẩm bẩm: “Chẳng trách ta canh giữ Quỷ Môn quan nhiều năm mà mãi vẫn không thấy nàng. Chẳng trách ta vào trong Uổng Tử thành cũng không thấy bất cứ dấu vết nào của nàng. Hóa ra nàng vẫn luôn lưu lạc chốn nhân gian.”
“Thần Đồ Quỷ soái.” Ninh Thải Thần ở bên cạnh thấy thần sắc của hắn, vội vàng cảnh giác lùi lại phía sau vài bước, hạ giọng nói: “Rốt cuộc lúc ở nhân gian ngươi có thân phận ra sao?”
“Lúc ở nhân gian, ta từng một kiếm giết chết vạn người, thế nhân gọi ta là Thiên Chiến tướng quân, chắc ngươi đã nghe tới tên ta.” Thần Đồ Quỷ soái đột nhiên giậm mạnh thanh chiến kích xuống đất, chiến kích vốn đã rách nát giờ lập tức vỡ tan, một thanh trọng kiếm màu đồng cổ lập tức hiện ra.
Ninh Thải Thần sửng sốt: “Thiên Chiến tướng quân Triệu Khư, Tình nhân của Đại Yêu Phi - Hoàng Hoàng?’
“Tình nhân? Ta và A Hoàng đính ước với nhau từ nhỏ, chẳng qua bị người ta đoạt mất mà thôi.” Thần Đồ Quỷ soái đột nhiên vung kiếm, đánh về phía Quỷ Vương.
Quỷ Vương cúi đầu nhìn xuống: “Hóa ra ngươi là Triệu Khư, ẩn nấp bên cạnh ta nhiều năm như vậy là vì giờ phút này ư?”
“A ca.” “Hồng Niệm” kia biến sắc, đôi mắt cũng đầy dịu dàng và kinh ngạc.” Sao chàng lại ở đây?”
Thần Đồ xuất kiếm đâm vào bả vai Quỷ Vương, còn Quỷ Vương vung một ngón tay, nhẹ nhàng điểm lên mi tâm của hắn, đánh bay hắn ra ngoài.
“Hồng Niệm” vội vàng xoay người, bám theo thân hình to lớn của Thần Đồ.
Quỷ Vương rút thanh chiến kiếm ra khỏi vai, máu đen không ngừng tuôn trào trên không trung, miệng vết thương bắt đầu khép lại nhưng cực kỳ thong thả.
Hắn trầm giọng nói: “Kiếm vừa rồi của ngươi, rất mạnh.”
Nhưng giờ phút này Thần Đồ hoàn toàn không nhìn tới Quỷ Vương, hắn chỉ thấy “Hồng Niệm” trước mặt, dịu dàng nói: “A Hoàng, để được gặp lại nàng, ta đã chờ rất lâu rồi.”
“Hồng Niệm” giơ tay lau giọt lệ nơi khóe mắt Thần Đồ, cười nói: “Có thể gặp lại chàng, ta cũng rất vui.’
“Đừng báo thù. Ta dẫn nàng rời khỏi nơi này.” Thần Đồ nói.
“Hồng Niệm” lắc đầu nói: “Không.”
Đã qua nhiều năm như vậy tình cảm trong lòng cô vẫn không ít đi chút nào, nhưng oán hận của cô đối với Quỷ Vương cũng lên tới cực điểm.
“Không ai đi được.” Quỷ Vương lập tức đuổi tới, xuất chưởng xuyên thủng lồng ngực Thần Đồ, sau đó đặt tay lên vai “Hồng Niệm”.
Lục gia mở miệng nói: “Quỷ Vương định thôn tính hồn phách quỷ tân nương này.’
Hải Thanh Mạc ở bên cạnh càng xem càng hoang mang, Đại Yêu Phi là thế nào? Chiến Thiên tướng quân là ai? Liên quan gì tới Hồng Niệm. Gã siết chặt nắm tay: “Không được, ta phải ra tay thôi!”