Chương 261: Quân võ chi hồn
Chương 261: Quân võ chi hồn
Chương 261: Quân võ chi hồn
Dịch: Athox
๑ ๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑ ๑
Nhưng ngay lúc Hải Thanh Mạc chuẩn bị xông lên, tình hình chiến sự bên trên lại có chuyển biến mới. Chỉ thấy một hồn phách mặc áo cưới đỏ rực bay ra từ trong thân thể Hồng Niệm, cô đeo trang sức cực kỳ đẹp đẽ, dung nhan có thể nói là khuynh quốc khuynh thành. Cô nở nụ cười dịu dàng với Thần Đồ sau đó hoàn toàn biến mất trong ánh trăng kia.
Quỷ Vương biến sắc, quát khẽ lên: “Đây không phải hồn phách của ngươi!”
“Đúng vậy.” Giọng nói của Hoàng Hoàng vẫn còn lưu lại: “Lưu luyến tại nhân gian quá nhiều năm, oán niệm có mạnh mẽ đến đâu đi nữa cũng chỉ còn một luồng tàn hồn.”
“A Hoàng.” Thần Đồ kêu lên một tiếng, tiếp đó thân thể cũng hóa thành tro bụi tan theo.
Mất đi hồn phách Hoàng Hoàng áp chế, Hồng Niệm lại khôi phục thần trí, sau đó cảm giác được nỗi đau thấu tận tim gan, cô kêu rên một tiếng.
Nhưng thần sắc Quỷ Vương lại càng đau đớn, hắn quát lên: “Vì sao hồn phách của ngươi lại hung ác như vậy, ngươi là ai?”
Hồng Niệm cắn răng nói: “Ta là Hồng Niệm, con gái của đại tướng quân Nam Dạ!”
‘Chẳng trách, Quân Võ chi hồn truyền thừa ba trăm năm của Nam Dạ.” Cánh tay Quỷ Vương run rẩy kịch liệt: “Ai phái ngươi tới, mở một bàn cờ thật đồ sộ!”
๑ ๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑ ๑
Trong Thiên Khư các, Thiên Khư các chủ râu tóc bạc trắng bỗng đứng bật dậy, hắn hạ giọng nói: “Quỷ Vương đã động thủ.”
Tư Không Nhai nhìn gương mặt đau đớn phía trước.
๑ ๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑ ๑
“Đúng là quá ngu xuẩn.” Thân hình Quỷ Vương đột nhiên chấn động, trực tiếp đánh văng Hồng Niệm ra ngoài.
Trong Thiên Khư các, một lực lượng cường đại lập tức xuất hiện, khiến Thiên Khư các chủ và Tư Không Nhai đều lui liền vài bước.
Tư Không Nhai nhíu mày nói: “Quỷ Vương cường đại hơn tưởng tượng của chúng ta quá nhiều, mới đó thôi hắn đã thoát khỏi trói buộc của Hồng Niệm rồi.”
“Không cần lâu, chỉ cần hút phải một chút hồn phách Quân Võ thôi hắn cũng phải tốn thời gian rất dài mới có thể hóa giải trừ khử. Mưu kế của chúng ta đã thành công, chuẩn bị hốt bạc đi.” Thiên Khư các chủ nói đầy ẩn ý.
Tư Không Nhai nhíu mày nói: “Phụ thân, người vẫn không nói cho con, khách hàng trong vụ làm ăn này là ai? Hơn nữa con Lý Đào Hoa cảm thấy trong chuyện này là con có lỗi với Hồng Niệm cô nương.’
“Người đó muốn giao dịch với chúng ta là muốn phá hủy kế hoạch hấp thu lực lượng oán tình của Quỷ Vương. Còn Hồng Niệm cô nương muốn giao dịch với chúng ta là muốn chúng ta đưa mình vào Uổng Tử thành, tìm thấy Hải Thanh Mạc. Vụ giao dịch nào chúng ta cũng hoàn thành.” Thiên Khư các chủ đi tới vỗ vai Tư Không Nhai: “Chúng ta không cần cảm thấy có lỗi với bất cư sai. Chúng ta là đối tượng hợp tác đáng tin cậy.”
“Thế rốt cuộc ai đã tới tìm phụ thân?” Tư Không Nhai hỏi.
Thiên Khư các suy tư một hồi rồi nói: “Là... một thư sinh, tự xưng là tới từ Khán Dần thành.”
๑ ๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑ ๑
Trong Uổng Tử thành, Ninh Thải Thần ngẩng đầu nhìn biến cố trên trời, siết chặt nắm tay nói: “Tốt quá. Quả nhiên Quỷ Vương đã trúng kế.”
“Nghĩa là sao?” Hải Thanh Thiên hỏi.
“Hắn muốn dung hợp lực lượng oán tình, khiến cho Quỷ đạo của bản thân được tu hành tới cảnh giới đại viên mãn. Nhưng không ngờ Hoàng Hoàng bám vào hồn phách khác, khiến hắn lầm tưởng rằng đó là lực lượng oán tình thích hợp với mình nhất. Nhưng hấp thu được một nửa hắn mới phát hiện ẩn dưới lực lượng oán tình là Quân Võ chi hồn truyền thừa suốt mấy trăm năm. Quân Võ chi hồn vốn có khả năng áp chế lực lượng âm quỷ. Quỷ Vương không những không tu hành tới viên mãn mà tu vi còn bị tổn hại.” Ninh Thải Thần vum ra mặt: “Xem như kế này của ta đã thành công.’
“Chỉ là phá hủy kế hoạch của hắn mà thôi. Nhưng bây giờ tất cả mọi người bên phía chúng ta đều không còn sức chiến đấu.” Hải Thanh Thiên cười khổ nói.
“Đợi đã!” Nam Môn Thư An ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, trầm ngâm trong chốc lát rồi hô: “Hải Thanh Thiên, ngươi nhìn xem ai đang ở đó.”
Hải Thanh Thiên nghe vậy lập tức ngẩng đầu lên, dùng chút niệm lực còn sót lại vận Thiên Nhãn quyết, tiếp đó cả kinh: “Vị quỷ tân nương đó là Hồng Niệm cô nương!’
Nam Môn Thư An vội vàng la lên: “Đúng vậy, đúng vậy, ngươi lại nhìn phía sau cô ấy, xem quỷ tân nương kia là ai!”
Hải Thanh Thiên lại nhìn tiếp, khóe miệng run rẩy: “Nhị ca! Sao huynh ấy cũng thành quỷ tân nương?’
Nam Môn Thư An vung thanh kiếm trong tay: “Xưa nay nhị ca của ngươi thích chơi trò bất ngờ, không cần để ý tới mấy chi tiết đó. Nói tóm lại chúng ta tìm được người mà chúng ta muốn tìm rồi, mưu kế của kẻ địch lớn nhất cũng đã thất bại, bây giờ chỉ cần nghĩ cách chạy trốn là được!”
“Chạy thế nào?” Hải Thanh Thiên vui vẻ: “Ngươi còn tiên khí à?”
“Âm Dương Chuyển Kiếm luân ép đáy hòm của Thái Ất phái còn đưa cho ta rồi, ngươi còn muốn tiên khí gì đây?” Nam Môn Thư An vung thanh kiếm chém lên con hắc long đã hóa thành vật chết: “Hi vọng duy nhất của chúng ta là trong cái lồng này, mở nó ra, để chiêu kiếm của Tiểu Đào Hoa đánh chết tên Quỷ Vương kia!”
“Hả?” Nam Môn Thư An sửng sốt.
“Nam Môn cô nương nói có lý lắm!” Ninh Thải Thần lập tức xuất chưởng đánh lên thân rồng.
Bên kia, Tích Quy thấy tình cảnh như vậy cũng lộ vẻ vui mừng: “Tốt quá! Ai nghĩ ra mưu kế này, thật quá gian xảo! Nhưng ta thích! Phục Tà, tạm thời chàng đừng động vào ta, nếu lát nữa Vương Chân Nhân vận dụng Bách Ngẫu chi trận, có chàng hỗ trợ, chúng ta lại hợp lực thì sẽ có phần thắng!”
Đỗ Tử Nhân cười lạnh lắc đầu: “Thật quá ngây thơ.’
Kê Khang khẽ thở dài: “Chỗ dựa thật sự của Quỷ Vương chưa bao giờ là Ngũ Đại Quỷ Soái chúng ta, trong tay ngài ấy có mấy chục vạn quỷ binh, số lượng đang tập kết trong Uổng Tử thành chỉ là một phần thôi.’
“Ngây thơ hay không cũng phải đánh một trận mới biết được!” Tích Quy quát lên: “Chu Phục Tà, ngừng tay đi!”
Nhưng Chu Phục Tà cực kỳ bướng bỉnh, không chịu thay đổi, tiếp tục chữa thương cho Tích Quy.
Còn trên không trung, Quỷ Vương đẩy lùi Hồng Niệm, giơ hai tay lên bầu trời, tất cả quỷ tân nương bắt đầu lượn vòng xung quanh hắn.
Hải Thanh Mạc nghi hoặc nói: “Hắn định làm gì vậy?”
“Hắn định nuốt sạch lực lượng oán tình trên người quỷ tân nương ở đây.” Lục gia nói: “Cục diện Âm Quỷ của hắn bị phá hỏng, bây giờ hắn định áp chế luồng Quân Võ chi hồn kia, sau đó giết chết tất cả mọi người ở đây, lại cưỡng ép phá cảnh!”
“Có phải thế tức là...” Hải Thanh Mạc ổn định lại thân hình, không bay lượn theo đám quỷ tân nương kia mà vạch rách ngón tay của mình, phát động huyết chú: “... đã đến lúc ta lên sân khẩu rồi.”
Hồng Niệm thối lui tới bên cạnh gã, nhỏ giọng nói: “Xem ra ngươi sống trong Uổng Tử thành cũng không tệ lắm.”
‘Không tệ à?” Phù chú màu đen nhanh chóng lan tỏa trên mặt Hải Thanh Mạc, gã cười khổ nói: “Bây giờ còn có thể đứng đây nói chuyện với cô, chắc chắn là do kiếp trước ta đã làm quá nhiều việc thiện, tích được quá nhiều phúc đức!”