Chương 262: Huyết nguyệt phủ xuống
Chương 262: Huyết nguyệt phủ xuống
Chương 262: Huyết nguyệt phủ xuống
Dịch: Athox
๑ ๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑ ๑
Hồng Niệm quan sát biến hóa trên người Hải Thanh Mạc, cảm thụ được luồng quỷ khí âm u trên người y, hạ giọng nói: “Ngươi làm sao vậy?”
“Ngại quá, Hồng Niệm cô nương, ta tu Quỷ đạo.” Hải Thanh Mạc giơ tay, trên tay có hắc khí lượn lờ.
Hồng Niệm nhíu mày nói: “Sao lại như vậy?”
“Linh Hải của ta bị phá hủy, nếu muốn tiếp tục tu hành, chỉ có thể tu theo Quỷ đạo.” Hải Thanh Mạc trả lời.
“Nhưng Quỷ đạo vốn là một con đường chết, ngươi có biết không?” Hồng Niệm trầm giọng nói.
“Ta biết. Nhưng ta còn biết một câu nói khác, đó là, tìm được đường sống trong chỗ chết!” Hải Thanh Mạc tung người nhảy lên, trong lòng bàn tay lóe lên vài luồng hắc lôi, đánh thẳng về phía Quỷ Vương.
Quỷ Vương khẽ nhíu mày, thân thể một quỷ tân nương rơi xuống, bị chưởng của Hải Thanh Mạc đánh thành tro tàn. Hắn quát khẽ một tiếng: “Dương Vân!”
“Có.” Dương Vân lập tức lao tới, vung cây quạt xếp đánh về phía Hải Thanh Mạc.
Hải Thanh Mạc xoay người xuất chưởng đánh ra, hai người đồng thời lui lại phía sau một bước.
Dương Vân nhíu mày nói: “Ồ? Tu vi của tiểu huynh đệ có vẻ cao hơn tưởng tượng của ta một chút.’
Hải Thanh Mạc phát động tâm âm hỏi Lục gia: “Ta không phải đối thủ của Quỷ soái, đỡ chiêu vừa rồi thôi mà ta đã cảm thấy xương cốt khắp người như nứt toác ra rồi. Lục gia, bây giờ mà ngươi còn khoanh tay đứng nhìn thì ta đuổi ngươi ra ngoài đấy.”
“Ngươi cứ yên tâm, chỉ là một tên Dương Vân cỏn con thôi. Trong Ngũ Phương Quỷ Soái thực lực của hắn là yếu nhất, leo lên được vị trí này chỉ là nhờ âm mưu quỷ kế mà thôi.” Lục gia ngạo nghễ nói: “Tới lức mấu chốt ta sẽ ra tay.”
“Thế thì ta cứ thoải mái mà đánh thôi.” Hải Thanh Mạc giơ hai tay kết thành một thủ quyết kỳ dị, lạnh lùng nói: “Thần Đạo thư, Phạt Chung!” Theo tiếng quát chói tai của gã, chỉ thấy trên không trung vang lên một tiếng chuông kinh thiên động địa. Tiếng chuông kia biến thành từng luồng kim quang đánh lên người Dương Vân.
“Phạt Chung?” Dương Vân biến sắc, định tránh né, nhưng luồng kim quang thứ đánh tới, giam cầm thân thể hắn. Tiếp đó lại có từng luồng kim quang giáng xuống, mỗi luồng lại mang tới nỗi đau hơn trước vài lần.
Hải Thanh Mạc cắn răng kiên trì, hạ giọng nói: “Nếu là người thường thì chỉ một luồng Phạt Chung cũng có thể đánh thành tro tàn. Quỷ soái này đúng là đáng sợ, chịu được tới mười ba luồng Phạt Chung mà trên người không chút vết thương. Tên này là yếu nhất trong Ngũ Phương Quỷ Soái thật à?”
Lục gia trả lời: “Chỉ là Phạt Chung thôi, không thể nhốt được hắn. Hắn chỉ muốn kéo dài thời gian cho Quỷ Vương nhanh chóng hút hết lực lượng oán tình thôi.’
“Thế thì ngươi mau ra tay đi.” Hải Thanh Mạc vội vàng la lên.
“Không vội. Đừng quên bên canh ngươi còn có một đồng bọn Quân Võ chi hồn mấy trăm năm, đang thở lấy sức kia kìa.” Lục gia cười nói.
Hải Thanh Mạc quay đầu nhìn sang nhìn thoáng qua Hồng Niệm bên cạnh, lại thấy Hồng Niệm đang cúi đầu nhìn Nam Môn Thư An nằm dưới đất thở hổn hển: “Nam Môn cô nương.”
Nam Môn Thư An lau mồ hôi trên trán, nghe tiếng gọi bèn ngẩng đầu nhìn lên: “Hồng Niệm cô nương!”
“Có thể cho mượn thanh kiếm được không?” Hồng Niệm hỏi.
“Nếu có thể, bây giờ ta cho cô mượn cả Thái Ất sơn cũng được.” Nam Môn Thư An mỉm cười, tiếp đó ném trường kiếm trong tay lên. Thanh trường kiếm lướt qua không trung, phát ra một tiếng ngâm lớn, trực tiếp hạ xuống trước mặt Hồng Niệm.
“Chí bảo Thái Ất phái, Thái Ất Cửu Dươg kiếm.” Hồng Niệm nắm lấy chuôi kiếm: “Xếp hạng tư trong Thập Đại Danh Kiếm, còn hơn Hà Ảnh của ta, đúng là bảo kiếm.”
Hải Thanh Mạc đã đánh ra tới mười chín luồng Phạt Chung, nhưng Dương Vân phía đối diện vẫn không chút tổn hại. Gã khẽ thở dài: “Xem ra chỉ có thể sử dụng pháp thuật kia.”
“Đừng vội.” Lục gia lập tức mở miệng ngăn cản.
“Quân Kiến sơn, Huyền Cửu kiếm quyết!” Hồng Niệm đột nhiên vung trường kiếm trong tay lên.
Hải Thanh Mạc đầu tiên sửng sốt sau đó bật cười: “Đã lâu rồi không nghe thấy cái tên này.”
“Lâu lắm rồi à?” Hồng Niệm thi triển kiếm đầu tiên: “Nhưng từ khi học được nó, mỗi ngày ta đều luyện một lần.”
Chiêu kiếm đánh ra, vẫn như lúc trước, trống rỗng không chút tiếng động.
Sau đó là kiếm thứ hai, kiếm thứ ba, kiếm thứ tư, kiếm thứ năm.
Mỗi lần kiếm khí đều đâm vào cánh cửa hư không vừa mở, tích tụ cuồn cuộn.
Hải Thanh Mạc còn nhớ năm xưa trên vách núi Cửu Long, Quân Cửu đã chém ra chín kiếm liên tiếp, phát huy Huyền Cửu kiếm quyết tới mức tận cùng, khiến cho thác nước rủ xuống phải chảy ngược. Khi đó Hồng Niệm chỉ miễn cưỡng thi triển được ba kiếm, còn bây giờ đã tới kiếm thứ năm? Không, vẫn chưa kết thúc!
Hồng Niệm hít sâu một hơi, lại thi triển một kiếm, kiếm thứ sáu đánh ra đã mang khí thế như sấm sét. Hải Thanh Thiên cảm nhận được Tuyết Kiến trong tay như muốn bay lên, không khỏi cảm khái: “Kiếm thuật của Hồng Niệm tỷ vẫn hơn xa chúng ta.”
Thân hình Dương Vân đột nhiên chấn động, đẩy lui kim quang vây khốn mình, quát khẽ lên: “Kiếm thế được lắm, nhưng còn chưa đủ!”
“Nếu thêm một kiếm nữa thì sao?” Khóe miệng Hồng Niệm đã rỉ máu nhưng sắc mặt vẫn rất kiên quyết, chém ra kiếm thứ bảy.
Kiếm khí dâng lên ngập trời, đột nhiên ngưng tụ thành hình một thanh kiếm lớn, đánh thẳng về phía Dương Vân.
Dương Vân đột nhiên vung cây quạt xếp trong tay: “Lên!”
Sau tiếng ra lệnh, một tòa Quỷ môn do đầu lâu xương cốt dựng thành đột nhiên mọc từ dưới đất lên, ngăn trước người hắn, nhưng bị thanh kiếm này đánh tan. Dương Vân đành vung quạt chống lên mũi kiếm. Nhưng chỉ trong chớp mắt cây quạt đã vỡ tan, sau đó trường kiếm trực tiếp xuyên qua người hắn.
Kiếm quang tiêu tán, kiếm khí ngưng bặt.
Chỉ có trước ngực Dương Vân xuất hiện một lỗ lớn.
“Ài, ta chỉ là người mai mối thôi mà.” Dương Vân lắc đầu tự giễu, sau đó ngửa đầu đổ xuống, thân hình chậm rãi trôi nổi.
Hải Thanh Mạc cảm khái: “Hồng Niệm cô nương, vì sao mỗi lần cô xuất kiếm đều khí phách như vậy?”
‘Ta cũng hi vọng ngươi có thể khí phách một lần.” Hồng Niệm thở dài một tiếng, sau đó toàn thân kiệt sức, rơi thẳng từ trên không trung xuống. Hải Thanh Mạc vội vàng lao tới đỡ eo Hồng Niệm, chậm rãi dẫn cô hạ xuống.
Hải Thanh Mạc mỉm cười nói: “Ta vẫn thấy rất nhiều lúc mình thể hiện rất khí phách.”
Hồng Niệm gật đầu nói: “Có lúc cũng đúng, nhưng hình như lần nào cũng phải chờ tới thời khắc cuối cùng.”
“Thế mới thể hiện được tầm quan trọng của ta chứ?” Hải Thanh Mạc đỡ Hồng Niệm hạ xuống dưới đất.
Tích Quy ở đằng xa thấy cảnh tượng này vui mừng tới mức bật cười, giơ tay gõ đầu con rối đế vương kia: “Phục Tà, mau nhìn người trong lòng con trai chúng ta kìa! Vừa đẹp vừa biết đánh nhau, con trai ta thật có phúc!”
Cốt tướng quân quay đầu lại, giọng nói cứng nhắc; “Biết đánh nhau... là có phúc à?”
“Thằng ngốc.” Tích Quy bất đắc dĩ thở dài.
Bạch Vô Thường ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, thân hình hơn mười quỷ tân nương đã bị hút khô, chỉ còn từng bộ áo cưới đỏ nhu máu bồng bềnh rơi xuống. Quỷ Vương lơ lửng dưới vầng trăng, còn vầng trăng đã biến thành màu đỏ máu yêu dị.