Chương 264: Quỷ sơn vô ngân
Chương 264: Quỷ sơn vô ngân
Chương 264: Quỷ sơn vô ngân
Dịch: Athox
๑ ๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑ ๑
Hải Thanh Mạc đột nhiên giơ hai tay lên, quát lớn: “Chú pháp, Thâm Uyên.” Tiếp theo gã giang tay ra, trước mặt xuất hiện một lá chắn màu đen, mà lôi cầu của Quỷ Vương cũng hội tụ xong, bắn tới, biến thành muôn vàn tia sét trước lá chắn kia.
Sấm sét đánh vào vực sâu, lúc đầu như trâu đất xuống biến, không tạo ra bất cứ động tĩnh gì. Hải Thanh Mạc thở phào một tiếng, cho rằng mình đã thoát được một kiếp, nhưng ngay khoảnh khắc sau lại nghe thấy trong lá chắn vang lên âm thanh trầm trầm, tiếp theo lá chắn màu đen phình lên, phát ra một tiếng “rầm”. Hải Thanh Mạc bị luồng sấm sét kia đánh rơi từ trên trời xuống dưới, thế rơi cực kỳ mãnh liệt, đập thẳng xuống đất tạo thành một cái hố sâu mấy chục trượng.
“Nhị ca.” Hải Thanh Thiên kêu lên một tiếng, đứng dậy định đuổi theo.
Hồng Niệm ngăn hắn lại. “Tạm thời đừng tới đó.”
Chỉ thấy xung quanh cái hố mà Hải Thanh Mạc đập ra có làn sương đen dần dần bao phủ. Còn Quỷ Vương trên không trung lại ngoắc ngón trỏ, từng thanh kiếm bay lên khỏi tay đám quỷ binh, dừng lại trước mặt hắn. Hắn nhẹ nhàng búng tay một cái, những thanh phi kiếm nhanh chóng đâm vào chỗ Hải Thanh Mạc vừa rơi, nhưng vừa chạm vào làn sương đen kia là lập tức biến thành bột phấn.
Hải Thanh Mạc nằm trên mặt đất, toàn thân đầm đìa máu tươi. Hắn phát động tâm âm tức giận mắng: “Lục gia Lục giếc gì chứ, thực lực của ngươi kém Quỷ Vương tới mười vạn tám ngàn dặm, đừng nói đánh cờ kém một chiêu, phải nói là không biết tự lượng sức mình.”
Lục gia cười khổ nói: “Nếu không bị gián đoạn hơn trăm năm tu luyện, sao ta phải sợ hắn? Hơn nữa bây giờ hắn hấp thu nhiều lực lượng oán tính như vậy, còn gọi cả Huyết Nguyệt, thực lực tăng thêm nhiều.”
“Đừng nói mấy cái đó nữa!” Hải Thanh Mạc ngắt lời: “Ta chỉ biết là cứ tiếp tục như vậy thì chúng ta chỉ có nước chết hết. Có cách nào nữa không?”
“Còn biện pháp cuối cùng. Chú pháp trong trang cuối cùng của Thần Đạo thư, ngươi còn nhớ không?” Lục gia hỏi.
Hải Thanh Mạc sửng sốt, trầm giọng nói: “Quỷ Sơn Vô Ngân.”
“Đúng vậy. Quỷ Sơn Vô Ngân.” Lục gia nói đầy ẩn ý.
Hải Thanh Mạc trầm ngâm trong chốc lát rồi tiếp tục nói: “Nhưng chú pháp đó không trọn vẹn, ngươi còn chưa viết xong. Nhưng ta nhớ được đoạn trước - Quỷ sơn vô ngân, vạn sự giai hưu. Đây là chú pháp đồng quy vu tận.”
“Không sai. Sau khi dùng chú pháp này ngươi sẽ hiến tế tất cả oán hận trên thế gian này, thân tử đạo tiêu, sau đó hóa thành một trong muôn vàn quỷ đạo này. Đời sau sẽ thừa kế y bát của ngươi, thờ cúng ngươi như quỷ thần. Nhưng trên thực tế ngươi đã hồn phi phách tán, không còn lưu lại chút tàn niệm nào trên thế gian. Đây là chú pháp đồng quy vu tận, nhưng cũng là chú pháp mạnh nhất thế gian, vì lực lượng mà ngươi thi triển sẽ là gấp trăm ngàn lần.” Lục gia trầm giọng nói.
Hải Thanh Mạc cười khổ nói: “Trăm ngàn lần ư?”
“Luồng khí đen kia không giữ được bao lâu, chẳng mấy chốc mưa kiếm của Quỷ Vương sẽ phá tan chướng ngại này, đến lúc đó kết cục của chúng ta cũng vậy thôi. Phải xem ngươi có chấp nhận hi sinh bản thân đổi lấy bình yên cho nhân gian hay không.” Giọng nói của Lục gia không chút cảm xúc: “Cho dù chuyện này với ngươi là như nhau. Ngươi sẽ chìm vào tĩnh lặng muôn đời như một, nghênh đón giấc ngủ vĩnh viễn không bao giờ tỉnh lại.”
“Nói vậy nghe cũng vĩ đại đấy.” Thân hình Hải Thanh Mạc đột nhiên chấn động, dường như đã có thể khống chế thân thể trở lại.
Lục gia tiếp tục nói: “Chú pháp này thì ta không thể dùng thân thể của ngươi sử dụng được, chỉ có thể do ngươi tự thi triển. Ta chỉ cho ngươi thủ quyết, ngươi dùng là được. Nói lại thì thủ quyết này cũng không khó, cái khó là ở quyết tâm. Ta cho ngươi thời gian nửa nén hương cuối cùng để suy nghĩ.”
Hải Thanh Mạc đột nhiên hỏi: “Thế còn ngươi? Ngươi cũng chết theo ta à?”
Lục gia cười khổ nói: “Ta vốn là người đã chết, chẳng qua là tới nơi mà ta nên tới thôi. Nhưng Quỷ Vương chết đi rồi, các đồng môn của ta cũng có thể an giấc ngàn thu.”
“Ngươi cũng thật vĩ đại.” Hải Thanh Mạc cảm khái nói.
Lục gia trầm giọng nói: “Đã thành quỷ, sợ gì cái chết.’
“Được!” Hải Thanh Mạc khép hai tay lại, cao giọng nói.
“Được. Thanh Nguyệt quyết.” Lục gia hô.
Hải Thanh Mạc lập tức kết một thủ quyết, tiếp đó Lục gia lại hô mười một thủ quyết, Hải Thanh Mạc tuần tự làm theo. Trong Thần Đạo thư có một nửa chú pháp dựa vào phù lục mới có thể phát động, một nửa chú pháp là dựa vào thủ quyết để thi triển. Mười một thủ quyết mà Lục gia hô lên đều đã luyện tập khi thi triển chú pháp - cứ như mọi thứ học tập lúc trước chỉ vì chú pháp cuối cùng này, Quỷ Sơn Vô Ngân.
Lục gia thở phào một tiến nói: “Còn thủ quyết cuối cùng, Quỷ Môn quyết.”
Giờ phút này Hải Thanh Mạc lại dừng tay.
Lục gia sửng sốt hỏi: “Tới thời không cuối cùng vẫn thấy do dự à?”
“Dẫu sao cũng sắp rời khỏi nhân gian này, còn muốn cảm nhận thời khắc cuối cùng làm người.” Hải Thanh Mạc nói.
Lục gia thúc giục: “Khí đen sắp tan rồi.”
“Ta gãi ngứa cái đã.” Hải Thanh Mạc đột nhiên giơ tay gãi lên vai: “Tốt quá, khoảnh khắc sau sẽ phân định sinh tử, gãi ngứa cũng sung sướng. Thủ quyết cuối cùng mà ngươi nói là gì?”
Lục gia trả lời: “Quỷ Môn quyết.’
“Được, nhưng ta không vào quỷ môn.” Hải Thanh Mạc đột nhiên lấy ngọc trùy ra, đây là quỷ khí Định Hồn trùy mà mẫu thân đưa cho gã!
“Ngươi định làm gì?” Lục gia cả kinh.
Trong khoảnh khắc, Hải Thanh Mạc cảm thấy thân thể của mình hóa thành trì trệ, có vẻ Lục gia đang nổi điên muốn chiếm đoạt thân thể của mình. Nhưng cũng may ngay trước lúc hắn thành công Hải Thanh Mạc đã cắm thanh Định Hồn trùy vào lồng ngực bên phải của mình.
“Ngươi làm cái quái gì vậy?” Lục gia nói.
“Mẹ ta nói với ta, tim người bên trái, quỷ mị bên phải, đương nhiên là ta muốn giết ngươi rồi. Quỷ Vương điện hạ.” Hải Thanh Mạc cười nói, sau khi nói xong gã ngửa đầu ngã xuống đất, bên ngực phải không có máu tươi chảy ra, chỉ có một luồng khí đen lan tỏa, từ từ bao phủ Hải Thanh Mạc.
“Ngươi phát hiện ra khi nào?” Giọng nói của Lục gia đã hóa thành mờ ảo.
“Lần đầu gặp lại, ta đã lén lút kể lại chuyện về ngươi cho mẫu thân. Cho nên món quỷ khí của mẫu thân là để đối phó vơi sn. Nhưng mãi tới thời khắc vừa rồi ta mới xác định được thân phận của ngươi. Bởi vì ta ý thức được, có vẻ như tất cả nội dung trên Thần Đạo thư là để lót đường cho chú pháp không mấy phức tạp này. Ngươi chờ đợi lâu như vậy tất cả đều là vì thời khắc này. Ta tin sau khi ta dùng Quỷ Môn quyết cuối cùng sẽ không đồng quy vu tận như trong truyền thuyết mà sẽ là dâng hiến cả thân hình và linh hồn của ta cho ngươi.” Hải Thanh Mạc ho khan kịch liệt: “Hơn nữa tuy ta và Thành chủ tiếp xúc không nhiều, nhưng ta không tin hắn sẽ để mặc một thiên tài tuyệt thế bị diệt trừ như vậy. Người tên Lục Lang kia đã bị ngươi nuốt chửng từ lâu rồi.”
“Phải. Năm đó hắn bị ta miệng hoặc, thời khắc cuối cùng trốn khỏi Khán Dần thành là linh hồn đã bị ta xâm chiếm. Người viết Thần Đạo thư cũng không phải là hắn mà là ta.” Giọng nói của Lục gia đã mang vẻ phẫn nộ: “Chỉ thiếu chút nữa thôi là thân thể của ngươi đã là của ta.”
“Hiến tế mọi oán hận trên thế gian à? Thân thể chúng ta...” Hải Thanh Mạc ngạo nghễ nói: “Chỉ hiến dâng cho người ta yêu!”
Làn sương đen lập tức tan đi, một bộ áo đỏ xuất hiện trên đỉnh đầu Hải Thanh Mạc, ngăn cản toàn bộ mưa kiếm đánh xuống.
Ở đằng xa, Tích Quy đi tới xoa đầu con rối đế vương: “Phục Tà, đừng gây rối nữa.”
Con rối đế vương xoay người, ngẩng đầu nhìn lên trời.
Vương Chân Nhân thở dài một tiếng, giơ ngón tay chỉ lên bầu trời: “Bách Ngẫu chi trận, lên!”
Ngoài Khán Dần thành, Tinh Khôi bấm ngón tay tính toán, tiếp đó tung người nhảy lên: “Tấn công, Khán Dần thành!”