Loạn Thế Chi Hoa, Thủ Hộ Chi Kiếm (Dịch Full)

Chương 265 - Chương 265: Bách Ngẫu Ra Trận

Chương 265: Bách Ngẫu ra trận Chương 265: Bách Ngẫu ra trận

Chương 265: Bách Ngẫu ra trận

Dịch: Athox

๑ ๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑ ๑

Trong Uổng Tử thành, sau khi Vương Chân Nhân vung ngón tay, tứ đại con rối Binh Nho Phật Đạo thống lĩnh đại quân bách ngẫu lao tới.

Quỷ Vương cúi đầu liếc mắt nhìn một cái, vung ống tay áo, quét bay một loạt con rối. Giờ phút này hắn dung hợp với thân thể Hải Thanh Mạc thất bại, đang lúc phẫn nộ, thấy đại quân bách ngẫu đánh tới bèn cười lạnh một tiếng: “Vương Chân Nhân. Dùng chính bản thân mình Lý Đào Hoa thành Bách Ngẫu chi trận này là để đánh với ta một trận hay sao?”

Vương Chân Nhân tung người nhảy lên, hai tay kết ấn, chỉ thấy trên không trung xuất hiện một bùa chú vàng kim, đánh thẳng lên người Quỷ Vương. Hắn cao giọng nói: “Xin được chỉ giáo!”

“Quỷ Vương nho nhỏ, đúng là nực cười!” Tích Quy dẫn Chu Phục Tà lao tới bên cạnh Quỷ Vương, hai người đồng thời xuất chiêu, chỉ trong chớp mắt đã giao chiến vài hiệp với Quỷ Vương.

“Con rối đế vương.” Quỷ Vương lại trực tiếp bỏ qua Tích Quy, tránh khỏi công kích của cô, đấu một chưởng với con rối đế vương đánh lui hắn ra ngoài ba trượng.

Con rối đế vương bị đánh văng ra, cực kỳ bất mãn, ngửa đầu lên trời gầm một tiếng. Sau đó toàn bộ thân hình của hắn đột nhiên hóa lớn, gương mặt cũng trở nên dữ tợn.

Giờ phút này con rối Binh gia đang đâm thương về phía bả vai Quỷ Vương. Quỷ Vương mặt không đổi sắc đoạt lấy trường thương của hắn, sau đó vung thương xuyên thủng ngực đối phương. Vương Chân Nhân phun ra một ngụm máu tươi, đôi mắt con rối Binh gia từ từ hóa thành ảm đạm, cuối cùng thân thể biến thành một khối gỗ không chút sức sống, rơi thẳng từ trên không trung xuống, đập vào mặt đất, tan thành từng mảnh.

Còn giờ phút này con rối đế vương đã biến thành một ngọn núi nhỏ, dưới chân có áng mây tím hóa thành hình rồng uốn lượn, quanh người là tử lôi lấnh lánh, hắn mở to mắt, áp lực mãnh liệt từ trên trời giáng xuống, biến vùng đất trăm trượng xung quanh chân hắn thành hư vô. Tích Quy từ trên không trung hạ xuống, đứng trên vai hắn, xua tay nói: “Chân đế vương, sao phải sợ quỷ thần, giết hắn.”

“Tuân lệnh đế hậu.” Con rối đế vương nói xong chậm rãi giơ hai tay.

Thân hình Quỷ Vương đứng giữa hai bàn tay của con rối đế vương, bộ áo đen phần phật trong gió. Nhưng hắn không trốn không tránh, chỉ lạnh lùng nhìn con rối đế vương trước mặt, sắc mặt nghiêm nghị như đang suy tư gì đó.

Con rối đế vương khép hai tay lại, thân hình Quỷ Vương lập tức bị bao phủ.

Con rối thư sinh vung ống tay áo, chỉ thấy ngàn vạn quyển sách bay ra từ trong đó, xoay xung quanh hai bàn tay của con rối đế vương, không ngừng mở ra, từng câu chữ của Thánh nhân bay ra khỏi giấy, chui vào kẽ ngón tay ccrd.

Con rối Đạo gia vung tay phải, nhẹ nhàng đẩy tới, bốn hình bát quái chậm rãi xuất hiện, trực tiếp bao phủ hai bàn tay con rối đế vương.

Còn con rối Phật gia ngồi xếp bằng, Phạn âm vang dội cất lên từ chân trời, khiến cho mặt đất ảm đạm phủ thêm kim quang ấm áp.

Còn Vương Chân Nhân đứng trên mặt đất, hắn rút thanh trường thương cắm trên con rối Binh gia. Binh Nho Thích Đạo, bốn con rối cấp Thánh phối hợp với đế vương giá lâm mới là sát chiêu chân chính trong Bách Ngẫu chi trận của hắn. Nhưng bây giờ con rối Binh gia đã bị phá hủy, vậy thì hắn chỉ có thể tự mình thay vào thành mắt xích cuối cùng trong tổ hợp này. Vương Chân Nhân nắm chặt trường thương, chỉ thẳng lên trời, chỉ thấy đạo bào trên người hắn chậm rãi hóa thành chiến giáp. Trước khi nhập đạo tu hành, hắn vốn là tướng quân tung hoánh sa trường.

“Để cho tất cả kết thúc ở đây đi.” Vương Chân Nhân vung thanh trường thương, tung người bay lên.

Bên phía kia, Hải Thanh Mạc ngã trên mặt đất, từ trong lồng ngực có khí đen cuồn cuộn tuôn ra, không ngừng chui vào trong mũi, trong yết hầu, trong hốc mắt của gã. Thân hình của gã quay cuồng vặn vẹo, có vẻ cực kỳ đau đớn.

Hải Thanh Thiên xuất hiện bên cạnh gã, lo lắng nói: “Nhị ca!”

Nam Môn Thư An nhíu mày quan sát trong chốc lát rồi trầm giọng nói: “Thân thể của nhị ca ngươi thiếu chút nữa bị cướp mất.”

“Đoạt xá?” Hải Thanh Thiên sửng sốt: “Trên đời này có tà thuật như vậy thật sao?”

“Ngươi đã tới Uổng Tử thành rồi, còn tà thuật gì mà không tưởng tượng ra, không được chứng kiến.” Nam Môn Thư An thở dài một tiếng nói: “Nhưng đối phương thất bại, ngay lúc hồn phách kẻ đó chuẩn bị ra tay, nhị ca của ngươi đã dùng Định Hồn trùy đập nát linh phách của hắn. Hiện tại hồn phách của kẻ đó chỉ còn lại một số mảnh nhỏ, vốn nên bay tứ tán, nhưng bây giờ...”

Hải Thanh Thiên rút trường kiếm ra, chậm rãi đi tới vài bước: “Hắn vẫn chưa từ bỏ ý đồ, định chiếm cứ thân thể của nhị ca ta?”

Nam Môn Thư An ngăn hắn lại, lắc đầu nói: “Không phải, là nhị ca của hắn dùng Định Hồn trùy đập nát hồn phách này, hắn muốn nuốt lấy chúng!”

“Cái gì?” Hải Thanh Thiên cả kinh.

Nam Môn Thư An ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, không trung lấp lánh ánh đỏ, phá tan tất cả quỷ nhận kia. Cô cười nói: “Thần thái của Hồng Niệm cô nương đúng là khiến người tại hạ hâm mộ.”

Hải Thanh Thiên siết chặt nắm tay nói: “Nhưng ta lại không làm được gì.”

“Cái này thì, ta có một món đồ cuối cùng.” Nam Môn Thư An lấy từ trong lòng ra một cây nến đỏ, cô cắm cây nến bên cạnh Hải Thanh Mạc, tiếp đó nhẹ nhàng búng tay, cây nến cháy lên.

“Đây là cái gì?” Hải Thanh Thiên hỏi.

Nam Môn Thư An trả lời: “Hồn Định chúc. Có thể giúp hắn thấy được một chút ánh sáng trong bóng tối.”

Nhưng giờ phút này Hải Thanh Mạc không chỉ là lâm vào hắc ám, vô số cảnh tượng lướt qua như giấc mộng. Ngày mà mẫu thân Tích Quy mở Quỷ Môn quan ra đi, bản thân gã toàn thân đầy máu tươi nằm trên đất tuyết; lần đầu tiên tu luyện chú pháp bị phản ngược, máu tươi trên người như bị hút sạch; trên Vạn Kiếm sơn chứng kiến Quân Cửu sư huynh lấy thân tế kiếm, lúc ở Thần Đô thành Linh Hải bị phá hủy... Tất cả những ký ức đau đớn trong cuộc đời đều hiện lên, không ngừng lặp lại, không thấy điểm cuối.

Tất cả đau đớn đều là oán, nếu Hải Thanh Mạc chiến thắng được những oán hận này, như vậy hắn cũng có thể khiến những oán hận này dung nhập vào hư vô trong Uổng Tử thành.

“không tốt.” Nam Môn Thư An nhìn ánh nến trên Hồn Định chúc không ngừng lung lay, cuối cùng đối thủ dập tắt.

Hải Thanh Thiên cả kinh: “Tắt rồi.’

Sắc mặt Nam Môn Thư An cũng trở nên cực kỳ khó coi: “Đúng vậy, tắt rồi.’

Còn trong Uổng Tử thành, giờ phút này một kẻ gần như bị mọi người quên mất đang tựa vào một tảng đá lớn, quan sát cảnh tượng diễn ra trước mắt, khóe miệng nở nụ cười lạnh lẽo. Không phải ai xa lạ, chính là Tuyết Tướng quân đến từ Ma giới. Hắn lau vết máu nơi khóe miệng, hạ giọng mắng: “Tiểu Kiếm ơi Tiểu Kiếm, đợi lúc về Ma giới, ta phải tính sổ với ngươi mới được. Chẳng qua, có lẽ không cần về Ma giới, chúng ta cũng mau chóng gặp nhau thôi.” Tuyết Tướng quân ngẩng đầu nhìn vầng trăng máu trên không trung, thân hình lóe lên, trực tiếp biến mất.

Khi xuất hiện trở lại hắn đã đứng bên rìa Hoàng Tuyền, nhìn Khán Dần Thành chủ đứng đó, gương mặt mỉm cười: “Thành chủ.”

“Vô vọng.” Thành chủ giơ ngón tay, một luồng niệm lực cường đại đánh tới.

Nhưng lúc này Tuyết Tướng quân đã chuẩn bị sẵn, chào hỏi xong là lập tức lui lại, theo luồng niệm lực kia trực tiếp rời khỏi Hoàng Tuyền, đi tới ngoài Khán Dần thành, lại đối mặt với Tinh Khôi và thủ tọa Bổ Thiên ti.

Hai bên chưa bao giờ gặp mặt, nhưng chỉ liếc nhìn một cái đã xác định hai việc.

Kẻ đối diện chắc chắn là kẻ xấu.

Kẻ đối diện rất khó đối phó.
Bình Luận (0)
Comment