Chương 286: Trong Vạn Kiếm sơn phong vân lại nổi
Chương 286: Trong Vạn Kiếm sơn phong vân lại nổi
Chương 286: Trong Vạn Kiếm sơn phong vân lại nổi
Dịch: Athox
๑ ๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑ ๑
Trong Vạn Kiếm sơn, một bóng người gầy gò hạ xuống.
Khi người ấy hạ xuống, bầu trời vạn kiếm bao phủ trên Vạn Kiếm sơn bỗng bắt đầu rung động, phát ra tiếng kim loại leng keng, như thể bất cứ lúc nào cũng có thể có phi kiếm bay ra.
Tuyết tướng quân mỉm cười, vung tay phải lên, một thanh trường kiếm đã được nắm trong tay. Hắn ngước đầu lên, nói: "Ôi chà, mau thế đã nhận ra ta đến rồi à. Nếu ta nói ta chỉ muốn về nhà, có thể không động thủ với ta chứ?"
Chưa dứt lời, một thanh phi kiếm từ trên trời rơi xuống, lao thẳng về phía đầu Tuyết tướng quân.
"Xem ra không được rồi." Tuyết tướng quân vung kiếm trong tay ra, va chạm với phi kiếm kia, thanh phi kiếm bị chém thành mảnh vụn, còn Tuyết tướng quân bị đẩy lùi hơn mười trượng, sau đó lăn người một vòng rồi nhảy vào Vạn Kiếm sơn, bắt đầu chạy nhanh đi. Hướng đi chính là vị trí Vạn Ác chi môn từng mở ra trong núi ngày trước.
Tiếp theo, một thanh trường kiếm màu tím bay ra, khí thế hung hãn gấp mấy lần so với thanh kiếm vừa rồi, trên thân kiếm là kiếm khí cuồn cuộn, mang theo một luồng khí tức Tiên môn.
"Ồ, một thanh kiếm của Quân Kiến sơn tới rồi đây." Tuyết tướng quân vung trường kiếm trong tay lên, giao chiến với thanh kiếm màu tím kia. Tuy Vạn Kiếm đại trận rất lợi hại, có thể một kiếm bay ra là diệt trừ một yêu ma, nhưng dù sao Tuyết tướng quân cũng là một trong Thất Tướng Quân dưới trướng Ma chủ, chủ nhân của thanh kiếm trước mặt còn chưa chắc đã là đối thủ của hắn, huống chi chỉ là một ý niệm còn sót lại trên thanh kiếm, làm sao địch nổi. Sau mấy hiệp, kiếm khí của Tuyết tướng quân hoàn toàn áp đảo đối phương. Hắn nắm chặt lấy chuôi kiếm tím, đâm sâu xuống đất, sau đó dồn sức đạp một cái. Thanh trường kiếm bị đạp thẳng xuống lòng đất hơn trăm trượng.
Bầu trời vạn kiếm lại rung động một lần nữa, tiếp theo đó là sáu thanh trường kiếm bay ra liên tiếp.
Thanh kiếm tím bị đâm xuống lòng đất cảm nhận được kiếm khí từ trên cao truyền xuống, nhanh chóng di chuyển một vòng dưới lòng đất rồi phá vỡ mặt đất trồi lên, nhắm thẳng vào chân Tuyết tướng quân. Tuyết tướng quân đá bay nó một cái, rồi giương cao kiếm trong tay lên trời, tích tụ một luồng kiếm khí cực mạnh, chặn đứng sáu thanh kiếm từ trên trời rơi xuống.
Tuyết tướng quân cười nói: "Chỉ có bảy thanh kiếm thôi sao? Xem ra Quân Cửu không đánh giá cao ta lắm nhỉ? Sao thế? Ta là Tuyết tướng quân oai hùng của Ma tộc, không đáng để ngươi tự tay xuất kiếm à?"
Linh hồn Quân Cửu tan vào Vạn Kiếm đại trận, dù có cảm ứng nhưng không thể trực tiếp nói chuyện với hắn. Có thể trả lời Tuyết tướng quân chỉ có bảy thanh kiếm liên tục tăng cường sức tấn công. Dù tự xưng hùng mạnh, Tuyết tướng quân bị bảy thanh kiếm của Quân Kiến sơn bao vây cũng hơi mệt mỏi. Hắn lắc đầu, cắm thanh trường kiếm xuống đất, sau đó phạm vi mười trượng quanh chỗ đứng của hắn bỗng hóa thành một tiểu thiên địa.
Trong tiểu thiên địa, tuyết bỗng rơi trắng xóa, một cánh cửa hư không dần hiện ra trước mặt Tuyết tướng quân.
Bảy thanh kiếm rơi bên ngoài thiên địa, không thể tiến thêm bước nào.
Tuyết tướng quân xoay người lại, cao giọng nói: "Quân Cửu, Vạn Ác chi môn sắp bị ta mở ra trở lại, nếu không xuất kiếm nữa thì thành quá muộn đấy."
Nhưng bầu trời vạn kiếm vốn đang rung động bỗng dừng lại, bảy thanh kiếm của Quân Kiến sơn cũng ngừng tấn công, treo lơ lửng bên ngoài thiên địa ấy. Một bóng mờ hiện ra, nhưng không phải Quân Cửu.
Người đến mặc áo rách, từ trong bảy thanh kiếm lấy ra một thanh kiếm cũ kỹ nhất, ngẩng đầu nhìn Tuyết tướng quân: "Ngươi có vẻ rất muốn gặp tiểu đệ tử của ta nhỉ? Không, bây giờ phải gọi là Cửu đệ tử rồi."
Tuyết tướng quân nhìn người tới một cái: "À, ta nhớ ra ngươi rồi. Ngươi chính là tên vô danh kia trong Quân Kiến Sơn, ngươi tên là Tiện Kiếm."
"Được ngươi ghi nhớ không phải chuyện đáng tự hào." Tiện Kiếm lạnh nhạt nói, "Trong Thất Tướng Quân cũng có người đáng tôn trọng, nhưng tiếc thay, ngươi không phải."
"Tôn trọng ai vậy? Đừng nói là Tiểu Kiếm đấy chứ?" Tuyết tướng quân cười lớn: "Ha ha, ta không hiểu lũ luyện kiếm các ngươi. Với ta kiếm chỉ là công cụ mà thôi, nhiều lúc kiếm chỉ là vũ khí giết người, cái gọi là kiếm đạo chỉ là ảo tưởng vô nghĩa."
"Cho nên Ma tộc các ngươi sẽ thất bại." Tiện Kiếm bỗng nâng cao kiếm trong tay lên, sáu thanh trường kiếm bắt đầu quay cuồng bên cạnh ông.
Tuyết tướng quân nhướng mày: "Chuyện cũ ngàn năm về trước, cứ để nó theo gió bay đi. Ma tộc vẫn là Ma tộc ngày trước, nhưng nhân gian không còn vinh quang xưa kia nữa."
"Nói năng ngông cuồng." Tiện Kiếm giơ kiếm đâm một cái, sáu thanh trường kiếm xuyên thủng lá chắn bay thẳng tới trước mặt Tuyết tướng quân.
Nhưng Tuyết tướng quân chỉ vung nhẹ ngón tay phải, trong tiểu thiên địa của hắn bỗng có tuyết rơi dày đặc, sáu thanh trường kiếm treo lơ lửng cách mặt hắn ba thước, không thể tiến thêm.
Sắc mặt Tiện Kiếm hơi thay đổi, tăng thêm kiếm khí trong tay nhưng trường kiếm vẫn bất động.
Tuyết tướng quân cười lạnh, thân hình lóe lên một cái đã xuất hiện trước mặt Tiện Kiếm, Tiện Kiếm cùng bảy thanh kiếm của Quân Kiến sơn đồng loạt bị sóng khí từ người hắn đẩy bay. Tuyết tướng quân giơ tay lên, bảy thanh trường kiếm bị đánh bay, biến mất vào bầu trời vạn kiếm. Hắn lạnh lùng nhìn Tiện Kiếm, nói khẽ: "Ngươi chỉ là một luồng hồn phách, nhờ thiên cơ tạm thời hiện ra ở nhân gian, kiếm khí trên người ngươi không thể so sánh được thời sinh tiền. Gọi Quân Cửu ra đây, ngươi không phải đối thủ của ta."
Tiện Kiếm từ dưới đất đứng dậy, thân hình liên tục biến đổi giữa hư và thực, cất giọng lạnh lùng: "Bị xem thường rồi à."
Tuyết tướng quân thở dài: "Trong trận chiến Ngũ giới hỗn loạn ngày xưa, nhân gian có vô số kẻ tu luyện, nhưng chỉ có một vài Tiên môn mà thôi. Mọi người sinh ra ở dân gian, vướng bận lo toan, chiến đấu trên đồng hoang, sống chết vô thường. Đó là những gì khiến chúng ta khiếp sợ khi đối mặt với những kẻ tu luyện ở nhân gian. Nhưng bây giờ thì sao? Tiên môn vô số, sơn môn cao ngất, nhưng mỗi lần chúng ta đến đây, chỉ gặp được là vài người các ngươi ở Quân Kiến sơn. Các tiên nhân khác thì ở trong tòa tháp cao ngất, hoàn thành giấc mộng đăng tiên của mình. Thế thì nhân gian còn đâu sức ngăn cản chúng ta?" Nói xong, Tuyết tướng quân lại lao ra, giơ ngón tay chỉ thẳng huyệt Thái Dương của Tiện Kiếm.
Tiện Kiếm thở dài, thân thể bỗng biến mất. Ngón tay Tuyết tướng quân rơi vào khoảng không, định thu hồi thì bị một bàn tay chụp lấy. Người đó đột ngột dồn nội lực, khiến khí thế trên ngón tay Tuyết tướng quân tan biến ngay lập tức.
"Mạnh thật." Tuyết tướng quân lẩm bẩm.
"Nhưng đã bị xem thường rồi, Tiện Kiếm huynh à." Người đến mặc áo choàng màu đỏ thẫm, đội một cái mũ rộng vành hơi lạ. Hắn cởi mũ xuống, mỉm cười lạnh lùng với Tuyết tướng quân.
"Ngươi là ai?" Tuyết tướng quân lập tức đứt ngón tay đó, lùi vội.
"Ngươi vẫn bảo là Tiên môn phủi tay áo đó thôi, Bắc Đẩu đệ nhất đại phái, Minh chủ Chính Khí minh." Người đến cao giọng, "Cố Mục Lễ đến đây."
Tuyết tướng quân trước ngạc nhiên, sau cười nói: "Ngưỡng mộ đã lâu."