Chương 285: Thiên môn hiển hiện
Chương 285: Thiên môn hiển hiện
Chương 285: Thiên môn hiển hiện
Dịch: Athox
๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Sở Sơn Cô thi triển thủ quyết xong, điểm nhẹ một cái lên thanh trường thương kia, tiếp theo chỉ thấy thanh trường thương bắt đầu hóa lớn, cuối cùng biến thành một mũi thương bạc như ngọn núi lớn vắt ngang mặt biển. Con mắt của dị thú một mắt trên thương lại sáng rực lên, đã hoàn toàn sống dậy, lao như bay trên thân thương. Lúc này Sở Sơn Cô mới rảnh tay, quay đầu lại nói: “Không có chuyện ta cần bao nhiêu thời gian để củng cố kết giới này. Ngũ trận đã đã khởi động thì không ai có thể ngừng lại. Ta chỉ cố gắng chèo chống kết giới này, hi vọng, đám quái vật Tu La giới sẽ chậm lại một chút mà thôi.”
Đảo chủ nhìn thanh trường thương: “Giờ đã xong rồi à?”
“Chỉ cần ta trấn thủ ở đây không đi đâu cả, ba ngày, ít nhất có thời gian ba ngày đảm bảo kết giới Tu La giới này không bị phá.” Sở Sơn Cô nói.
Đảo chủ gật đầu cười nói: “Thế thì tốt rồi. Đi thôi, tới hòn đảo của ta ngồi chơi nhé?”
Sở Sơn Cô sửng sốt: “Đảo chủ nói vậy là sao?’
“Kết giới chắc chắn sẽ bị phá, nếu tạm thời nó sẽ không bị phá, thế thì chẳng thà lên đảo của ta nghỉ ngơi một chút, uống một ấm trà. Đại chiến sắp bắt đầu, thời gian an nhàn không nhiều lắm, nên quý trọng mới phải.” Đảo chủ nói xong bèn ném thanh trường kiếm trong tay lên mặt đất.
Trường kiếm rơi vào trong biển, một đợt hải triều mãnh liệt dựng lên, tiếp đó chỉ thấy thân hình khổng lồ của Côn chậm rãi hiện lên trên mặt biển. Đảo chủ hạ xuống lưng Côn, vẫy tay với Sở Sơn Cô: “Tiểu Sở, ta dẫn ngươi cưỡi Đại Côn trở về, dọc đường ngắm nghía phong cảnh Tu La hải vực của ta! Đãi ngộ cỡ này, năm xưa sư phụ của ngươi còn không được hưởng đâu.”
Sở Sơn Cô bất đắc dĩ hạ xuống, Quỳ thú trên đỉnh đầu hừ lạnh một tiếng, chui thẳng vào tầng mây, biến mất không còn bóng dáng.
Đảo chủ thấy Sở Sơn Cô cau mày, tiếp tục khuyên giải: “Không cần giữ cái vẻ thâm thù đại hận ấy, học cái gì không học lại đi học sư phụ ngươi. Ta nhớ tính cách của ngươi có mấy phần giống ta, tiêu sái tự tại cơ mà?”
Sở Sơn Cô lắc đầu nói: “Trong tình huống như vậy, ai còn có thể để bản thân tiêu sái tự tại cơ chứ? Năm đó Nhân giới đông đảo cường giả, mấy vị Thánh nhân đứng trên đỉnh, lại có các tiên nhân trên trời tương trợ mới có thể khiến ngũ giới bình ổn. Nhưng hôm nay, sư phụ đã chết, tuy ta cũng được tôn là Thánh nhân một cõi nhưng kém xa sư phụ... ài!”
“Năm xưa ngươi mới là đứa trẻ, khi sư phụ nhặt được ngươi thì hỗn chiến ngũ giới đã gần kết thúc. Nếu ngươi thấy cảnh tượng thời kỳ ngũ gới hỗn chiến, chắc giờ phút này ngươi sẽ không phiền lòng như vậy.” Đảo chủ nói.
Sở Sơn Cô sửng sốt: “Xin được chỉ giáo?”
“Vì không cần phải phiền lòng, đó không phải chuyện mà một người có thể thay đổi được, cho dù người đó có là Thánh nhân;” Đảo chủ nói đầy ẩn ý: “Đến lúc đó ngươi chỉ cần ghi nhớ một chuyện thôi, cầm kiếm lên, trảm yêu trừ ma!”
Sở Sơn Cô im lặng một hồi, đột nhiên nói: “Đảo chủ, ta không dùng kiếm.”
“À à à.” Đảo chủ cười ngại ngùng: “Ai da, Tiểu Sở nhà ngươi trở lại như năm xưa rồi kìa, còn biết nói đùa với ta.”
Sở Sơn Cô lắc đầu nói: “Sư phụ ta luôn lòng mang thiên hạ, có vẻ nghiêm túc cứng nhắc. Thành chủ lại tu luyện Quỷ đạo quá lâu, quá âm trầm lạnh lẽo. Trang chủ thì quá mức thần bí, xưa nay hiếm ai thấy được. Chỉ có Đảo chủ ngài là chẳng hề giống Thánh nhân, ở bên cạnh ngài thì tâm trạng mới bớt căng thẳng.”
“Đó chỉ là mặt ngoài thôi.” Đảo chủ phất tay nói: “Ví dụ như sư phụ ngươi, trông thì lòng mang thiên hạ, thực ra là phong lưu.”
“Phong... lưu?” Khóe miệng Sở Sơn Cô giật giật.
“Đúng vậy. Nam nhân khiến cả Ma chủ cũng siêu lòng, ngươi nói xem có phong lưu hay không?” Đảo chủ hỏi ngược lại.
Sở Sơn Cô chắp tay nói: “Xin Đảo chủ tìm người khác tâm sự thôi.”
“Còn Thành chủ, thật ra hắn là người tốt bụng. Ngươi đừng nhìn hắn người đầy khí đen, vóc dáng mảnh khảng, trông cứ như bị ma quỷ rút cạn hồn phách. Thật ra hắn đối đãi với đệ tử rất tốt, hơn nữa vì tiếp xúc với ‘quỷ’ quá nhiều nên mới biết cuộc sống đáng quý ra áo. Còn lão Triệu... hả, hắn mà thần bí à?” Đảo chủ vuốt cằm: “Cũng đúng, không cha không mẹ, đột nhiên ở cls có thanh Đào Hoa kiếm xuất hiện ngang trời, cứ thế cản đường Thiên Môn. Có truyền thuyết như vậy đúng là rất thần bí. Có cơ hội sẽ dẫn ngươi tới gặp hắn, Đào Hoa tửu trên Côn Luân sơn cũng không tệ, nhưng ngươi phải chuẩn bị.’
Sở Sơn Cô nghi hoặc nói: “Chuẩn bị cái gì?”
“Lão Triệu này vẫn luôn ngồi trên núi, không có ai trò chuyện. Hắn rất tịch mịch cho nên sẽ lôi kéo ngươi không ngừng trò chuyện với hắn. Hắn cũng không xen miệng vào, cứ thế lắng nghe. Sau đó đợi ngươi nói xong, cho ngươi một chén Đào Hoa tửu, hỏi ngươi một câu, bảo ngươi tiếp tục nói.” Đảo chủ nói đầy ẩn ý: “Lão Triệu là người rất thông thạo nghệ thuật trò chuyện. Hắn chỉ hỏi ngươi một câu nhưng ngươi phải mất cả trăm ngàn câu mới trả lời được. Ài, không biết bên phía hắn như thế nào rồi?”
๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Côn Luân sơn, Đào Hoa Trang.
Triệu Chân nhân vốn đang ngủ gà ngủ gật dưới tàng cây, lại đột nhiên mở mắt ra, hắt mơi một cái rất to. Hắn đứng dậy, lại hắt hơi cái nữa, lông mày cau lại, hạ giọng nói: “Ai đang nói xấu ta vậy?”
Giờ phút này, trên cây hoa đào bỗng có một đóa hoa bay xuống. Triệu Chân nhân giơ bàn tay ra, đón lấy đóa hoa đào kia, nhưng lại thấy đóa hoa đào đó như bông tuyết, không ngờ lại tan rã trong lòng bàn tay mình. Hắn nhướn mày, sau đó ngẩng đầu lên, thấy không ngờ cây hoa đào lại nhanh chóng lụi tàn. Hắn duỗi tay vén vạt áo, chậm rãi nói: “Hóa ra không phải có người nói xấu ta mà là gió tuyết trên Côn Luân này càng ngày càng giá rét.” Nói xong Triệu Chân nhân nhẹ nhàng nhấc tay, một thanh kiếm gỗ đào bay ra từu trong mặt đất, lượn vòng xung quanh hắn.
Thanh kiếm gỗ đào bay tới đâu, từng luồng sáng đỏ tỏa ra từ thân kiếm, chiếu lên cây hoa đào. Cây đào vốn đã trụi lủi lại nở rộ đầy hoa, mà ánh ansg đỏ cũng càng ngày càng sáng, cuối cùng trực tiếp bao phủ cây hoa đào kia.
Triệu Chân nhân điểm mũi chân lùi lại, đạp lên bức tường sơn tang của mình. Hắn ngẩng đầu nhìn lên trời, trên bầu trời chỉ có sương tuyết mênh mông, trăm ngàn năm qua chưa bao giờ đổi. Nhưng Triệu Chân nhân quan sát một hồi, lông mày lại nhíu chặt, hừ lạnh một tiếng nói: “Cuối cùng vẫn không chịu nổi tịch mịch ư?” Nói xong hắn tung người nhảy lên, bóng người không ngừng lên xuống trên Côn Luân sơn, chạy tới đỉnh núi.
Trong Đào Hoa trang, trên kiếm gỗ đào, ánh sáng đỏ càng ngày càng mãnh liệt.
Một lát sau, bóng dáng Triệu Chân nhân đã dừng lại trên dỉnh Côn Luân, hắn nhẹ nhàng vung ống tay áo, quét đi tuyết đọng trên y phục,t iếp đó ngẩng đầu lên. Chỉ thấy không ngờ gió tuyết trên đầu lại dần dần tiêu tán, một cánh cửa lớn màu đỏ chót như ẩn như hiện.
“Nam Thiên Môn.” Triệu Chân nhân trầm giọng nói, “Tái hiện nhân gian.”