Chương 284: Dị thú một mắt
Chương 284: Dị thú một mắt
Chương 284: Dị thú một mắt
Dịch: Athox
๑ ๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑ ๑
Quỳ thủ ở bên cạnh thấy tình cảnh này bất đắc dĩ nói: “Sở tiên sinh chớ trách. Trong lòng Đảo chủ ngài vẫn là đứa trẻ đi theo Sơn chủ ngày đó.”
Sở Sơn Cô cúi đầu nói: “Ta cũng hi vọng mình có thể mãi mãi là một đứa trẻ như vậy. Tiếc là sư phụ lão nhân gia đã lìa trần, bây giờ ta là trận pháp sư cường đại nhất trong thiên hạ này, cho nên ta buộc phải đến đây.’
Đảo chủ thở dài một tiếng, vươn bàn tay, chỉ thấy sóng triều cuồn cuộn dâng lên, đánh về phía trước. Nhưng hải triều kia như đụng phải một bức tường vô hình, bị ngăn cản lại. Đảo chủ nhẹ nhàng nói: “Đúng là có một lực lượng rất mạnh đang đánh vào kết giới, nhưng kết giới chưa bị phá. Ngươi tới đúng lúc lắm.”
“Hi vọng thế.” Sở Sơn Cô xuất chưởng nhẹ nhàng đẩy ra, chỉ thấy nơi chưởng phong đi qua là nước biển dồn dập tránh lui, trực tiếp lưu lại một vực sâu vạn trượng trên mặt biển. Sở Sơn Cô nhẹ nhàng vươn tay, lại thấy một mũi thương bạc bay ra từ trong vực sâu. Trên mũi thương vẽ đầy các loại bùa chú quỷ dị, cán thương khắc hình con dị thú một mặt. Khi thấy Sở Sơn Cô, con mặt duy nhất của dị thú kia lấp lóe một cái.
Quỳ thú nói: “Thằng nhóc này vẫn nhận ra ngươi.’
“Ta không dám nói ba chữ thằng nhóc này. Khi còn nhỏ ở bên sư phụ, dị thú này đã bầu bạn với người. Sau này thân thể dị thú bị phá hủy, hồn phách chưa tan, sư phụ dung nhập vào thanh Kinh Nguyệt thương này, giúp Đảo chủ duy trì kết giới Tu La đảo.” Sở Sơn Cô trầm giọng nói: “Trước mặt dị thú này, ta chỉ có thể coi là tiểu bối không nên thân.”
“Tiểu Sở à.” Đảo chủ bay thẳng tới xoa đầu dị thú một mắt kia: “Rốt cuộc đã xem ra chuyện gì mà có lực lượng cường đại như vậy tập kích?”
“Có người bên phía Tu La giới phát động trận pháp chí ác, Vô Pháp.” Sở Sơn Cô trả lời.
Đảo chủ gật đầu: “Hóa ra là Vô Pháp đại trận.”
Sở Sơn Cô sửng sốt: “Trước đây Đảo chủ từng thấy rồi à?”
“Đương nhiên. Năm xưa đám yêu thú đọa tiên đã từng dùng Vô Pháp đại trận bao vây ta. Ai da, trận pháp đó thật quá kinh khủng>” Đảo chủ lắc đầu nói: “Ta ấy, lúc đó bị một trăm yêu thú cùng một trăm đọa tiên cực kỳ nổi danh bao vây. Bọn chúng nói sẽ dùng trận pháp cực ác trên thế gian này để diệt trừ ta hoàn toàn.”
Sở Sơn Cô nắm lấy Kinh Nguyệt thương: “Sau đó thì sao?”
“Sau đó ta xuất một kiếm...” Đảo chủ vung tay, chỉ thấy hải triều dưới chân bọn họ đột nhiên xuất hiện một bóng đen cực kỳ khổng lồ.
Sở Sơn Cô nhíu mày nói: “Côn.”
“Hảo huynh đệ của ta, đến lúc nâng kiếm rồi.” Đảo chủ vug ống tay áo, chỉ thấy con Côn khổng lồ nhảy lên khỏi mặt biển, lượn vòng trên đầu bọn họ một chút rồi phát ra tiếng kêu trầm trọng liên miên.
Sở Sơn Cô ngẩng đầu nhìn bóng hình khổng lồ trên không trung chậm rãi rơi xuống, sau đó từ từ hóa thành một thanh trường kiếm màu xanh đậm, rơi vào tay Đảo chủ.
Đảo chủ tay phải cầm kiếm, tay trái giơ một ngón tay búng lên thân kiếm, tiếp theo vung trường kiếm lên, một cơn sóng biển ập tới. “Sau đó ta thi triển một kiếm, chém trăm yêu, phá ác trận.’
Sở Sơn Cô đã sớm đoán được đoạn sau, chỉ có thể gật đầu đáp: “Đảo chủ thật lợi hại.”
Quỳ thú ở bên cạnh hừ lạnh nói: “Thực tế là bị đánh đến mức đứt mất ba cái xương sườn, phải nhờ ta chở mới miễn cưỡng chạy được khỏi nơi đấy, còn phải nằm trên giường bệnh ba tháng. Nếu không phải thần y Biển Hứa đi ngang qua chữa trị cho một chút, chỉ e bây giờ còn chẳng cầm nổi kiếm.”
Đảo chủ cười ngại ngùng: “Khi đó còn trẻ, hơn nữa đối thủ mạnh lắm mà? Nhưng Tiểu Sở à, đúng là trận pháp cực ác của thế gian này rất cường đại, nhưng muốn phá kết giới của Tu La đảo thì chưa đủ. Bằng không người trên Tu La đảo đã thử cả trăm ngàn lần rồi mới đúng.”
Sở Sơn Cô lắc đầu nói: “Chỉ mình Vô Pháp đại trận thì đương nhiên là không đủ. Có điều khi trong ngũ giới đồng thời phát động trận pháp chí âm chí dương chí tà chí ác và chí thánh, theo truyền thuyết lực lượng Thiên Khư sẽ bị đánh thức. Đây là khắc tinh của tất cả kết giới mà sư phụ bỏ trốn năm xưa, lực lượng Thiên Khư sẽ khiến tất cả kết giới trở nên mờ nhạt. Đây là một âm mưu khổng lồ và xa xưa, bây giờ trận pháp các giới đã khởi động, thế công của kẻ địch sẽ nhanh chóng ập tới.’
“Nếu thế phải làm thế nào đây?” Đảo chủ day day mi tâm, có vẻ ảo não: “Nghe lời ngươi nói hình như sự việc này không cách nào cứu vãn. Thế sao ngươi lại tới Tu La đảo?”
Sở Sơn Cô vừa nói chuyện vừa vung mạnh đôi tay, không ngừng thay đổi thủ quyết phức tạp. Thanh trường thương màu bạc lơ lửng trước mặt hắn, ánh bạc trên trường thương càng lúc càng sáng.
Hắn trả lời: “Bởi vì tuy kết giới Khán Dần thành bị phá nhưng vạn quỷ trong cõi u minh vẫn có Địa Phủ kiềm chế, không dám tùy tiện vọng động. Tuy Thập Điện Diêm La không phải người lương thiện nhưng mấy hôm nay bọn họ và Thành chủ cũng coi là ai cũng hoàn thành chức trách của mình, không quấy rầy lẫn nhau. Mà bên Uổng Tử thành, Quỷ Vương sắp bị Hoàng Tuyền kiếm của Thành chủ phong ấn, không có gì đáng sợ. Ít nhất bên Ma giới, nếu Vạn Ác chi môn mở ra, Vạn Kiếm đại trận sẽ lập tức khởi động, phi kiếm đầy trời trút xuống, truy đuổi mỗi tên Ma tộc lẻn vào nhân gian. Còn phía bắc, tiên nhân trên trời có rất nhiều không muốn dính tới chuyện nhân gian, những người còn lại thì ta tin Trang chủ sẽ có cách ứng phó.”
“Đã hiểu.” Đảo chủ gật đầu nói: “Ta nghe ra ý của Tiểu Sở rồi, tức là ta vô dụng chứ gì? Bọn họ có phương pháp của mình, không phải trấn áp thì lưu lại hậu chiêu, bên lão Triệu thì chỉ cần một câu ‘ta tin’ là được. Tiểu Sở, mấy lời của ngươi đúng là làm tổn thương người ta quá mức.’
“Đảo chủ, không phải lúc nói đùa đâu!” Sở Sơn Cô trầm giọng nói: “Chúng ta đều biết những kẻ bị phong ấn trong Tu La giới là loại người như thế nào? Nếu bọn chúng được thả ra, thiên hạ này cũng xong đời!”
“Ai da ai da, Tiểu Sở, ngươi đừng kích động, chính vì đối thủ mạnh nên ta mới nói đùa mà.” Đảo chủ vỗ vai Sở Sơn Cô: “Thật ra ta cũng hơi căng thẳng. Ngươi gia tăng kết giới phong ấn đi,t a hộ pháp cho ngươi.”
Quỳ thú đột nhiên gầm khẽ: “Lại có lực lượng đánh tới.”
“Lui! Lui! Lui!” Đảo chủ tung người lao về phía trước, trường kiếm trong tay vung mạnh ba nhát, chỉ nghe ba tiếng cá voi ngâm vang lên, từng đợt hải triều cuồn cuộn chống lại lực lượng vô hình kia, chớp mắt đã giao nhau, tất cả lại quy về bình tĩnh.
Trên trán Sở Sơn Cô lấm tấm mồ hôi, hắn trầm giọng nói: “Tu vi của Đảo chủ đã cao hơn trước kia.”
“Do ngày ngày đều ngủ ngon, ăn hải sản, thân thể tốt lên!” Đảo chủ lại vung kiếm: “Nhưng cứ đánh úp thêm vài lần nữa thì ta cũng không chịu nổi đâu. Ngươi còn cần bao lâu mới có thể gia cố kết giới này.”
“Sai rồi, Đảo chủ, không phải vấn đề về thời gian.” Sở Sơn Cô lắc đầu nói.
Đảo chủ cau mày: “Nghĩa là sao?”