Loạn Thế Chi Hoa, Thủ Hộ Chi Kiếm (Dịch Full)

Chương 283 - Chương 283: Ai Da Ai Da

Chương 283: Ai da ai da Chương 283: Ai da ai da

Chương 283: Ai da ai da

Dịch: Athox

๑ ๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑ ๑

Sở Sơn Cô giơ ngón tay tức giận quát: “Rõ là đánh rắm! Sư phụ ta trả giá vì ngũ giới biết bao năm, không ngờ ngươi lại định để người hồn phi phách tán.”

“Cái gọi là hi sinh số ít để giúp số đông chỉ đúng khi người đó tự mình đồng ý.” Khán Dần Thành chủ lạnh nhạt nói: “Những lúc khác, thứ cho ta không thể gật bừa. Sở tiên sinh nói tới đại nghĩa, nhưng khi người mà ngươi để ý tới lâm vào nguy hiểm, ngươi còn có thể đồng ý với đại nghĩa hay không?’

Sở Sơn Cô bước một bước: “Ta phải vào Hoàng Tuyền.”

“Ta là Khán Dần Thành chủ, trước mặt ta bất cứ ai cũng không thể tiến vào Quỷ giới. Huống chi ngươi là một vị Thánh nhân, nếu ngươi bước vào Quỷ giới, chắc chắn Địa phủ sẽ phản kích.” Khán Dần Thành chủ không dừng lại, tiếp tục điều khiển Hoàng Tuyền phong ấn hồn phách Quỷ Vương kia.

Quỷ Vương lạnh lùng gào thét: “Khán Dần Thành chủ, nếu giờ phút này ngươi buông tha cho ta, dừng Thông U chi thuật lại, ta bảo đảm sẽ lưu lại tính mạng những người này.”

“Ngươi tưởng ngươi là người cầm cờ, nhưng chúng ta đều trở thành quân cờ trên bàn. Giờ phút này chúng ta đều là quân cờ, chỉ có một loại lựa chọn. Ăn sạch thế lực khác trên bàn cờ, nhận lấy thắng lợi cho mình.” Khán Dần Thành chủ lạnh lùng nói.

“Chết tiệt.” Sở Sơn Cô siết chặt nắm tay, giờ phút này ngay cả hắn cũng không dám làm trái ý tứ của Thành chủ. Dù sao đôi bên cùng là thánh nhân, thân phận của hắn thấp hơn một vế, hơn nữa đây là địa bàn của Thành chủ, Thành chủ lại làm theo thiết luật suốt cả ngàn năm qua.

“Thông U chi thuật ở đây đã không thể tránh né, việc tiếp theo ngươi phải làm là nhân lúc mấy trận pháp khác chưa mở, lập tức tới đó ngăn cản.” Khán Dần Thành chủ trầm giọng nói.

Sở Sơn Cô thở dài đáp: “Ta cảm thấy đã muộn mất rồi, giờ đúng là mất bò mới lo làm chuồng.” Nói xong Sở Sơn Cô tung người nhảy lên, thân hình biến mất tại chỗ.

Trong Uổng Tử thành, Quỷ Vương đã bị Hoàng Tuyền kiếm áp đảo hoàn toàn. Hắn ngã dưới đất, con ngươi dần dần vô thần. Mà bùa chú trên Hoàng Tuyền phát ra kim quang lóa mắt, hồn phách Quỷ Vương không ngừng bay ra khỏi thân thể, rơi vào thân kiếm.

Con ngươi Hải Thanh Mạc bỗng hóa thành màu đen như mực, hắn ngã sấp xuống đất, bắt đầu nôn khan vài cái, sau đó không ngừng phun ra máu tươi đen kịt.

Mọi người xung quanh đều căng thẳng, lao tới định giúp đỡ. Tích Quy vội vàng giơ tay ngăn cản.

“Tuyệt đối không được chạm vào hắn. Hắn phải tự vượt qua.”

“Thông U chi trận, vạn quỷ nhập thành.” Giọng nói của Hải Thanh Mạc đột nhiên thay đổi: “Rốt cuộc ai đã bày ra chuyện này?”

“Ngươi là ai?” Hồng Niệm phát hiện ra giọng nói của Hải Thanh Mạc có điểm lạ.

Hải Thanh Mạc ngẩng đầu lên, con ngươi đen như mực đảo một vòng: “Ta là Hải Thanh Mạc.”

๑ ๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑ ๑

Trên Tu La đảo, Đảo chủ vẫn luôn nhắm mắt dưỡng thần đột nhiên mở đôi mắt phượng, hắn vuốt viết đầu thánh thú Quỳ bên cạnh, dịu dàng nói: “Hình như bên kia lại có một chút phiền toái.”

Quỳ thú tru lên một tiếng, miệng nói tiếng người: “Xem ra ngươi có vẻ không hề hoang mang.”

“Tới xem thử.” Đảo chủ điểm mũi chân bay lên.

Quỳ thú rống một tiếng lên trời, tiếng kêu kinh thiên động địa như ngũ lôi vang trời, tiếp đó thân hình như trâu nhảy vào mây đen, khi rơi xuống đã biến thành con rồng một chân. Đảo chủ cũng từ không trung hạ xô , đạp lên đầu rồng, tiếp đó cưỡi Quỳ thú bay ra khỏi Tu La đảo.

Quỳ thú trầm giọng nói: “Ta có dự cảm mơ hồ, không tốt.”

“Không sao cả, đã nằm ở nơi đó mấy ngàn năm, cũng nên thay đổi.” Đảo chủ cười dịu dàng.

Quỳ thú hừ lạnh nói: “Ngươi có vẻ phóng khoáng quá nhỉ.”

“Không phóng khoáng thì làm sao đây? Tất cả phong ấn đều là để mở ra, tất cả tĩnh lặng đều đang chờ hỗn loạn. Tất cả tà ác cũng chờ đợi chính nghĩa.” Đảo chủ vuốt viết thanh kiếm gãy bên hông.”Lũ người ở Tu La giới chẳng qua chỉ muốn bị ta trừng phạt lần nữa. Rời khỏi thế gian quá lâu, bọn chúng đã quên sự cường đại của ta rồi à?”

Quỳ thú hừ lạnh nói: “Chỉ biết khoác lác.”

Đảo chủ cưỡi trên Quỳ thú, chớp mắt đã vượt qua vùng biển ngàn dặm, tiếp đó dừng lại trước hải triều.

Đây là địa điểm trong truyền thuyết, nơi Đảo chủ xuất kiếm nâng vạn triều, phong bế Tu La giới.

Nhưng thật ra năm xưa là Sơn chủ tới đây, mượn lực lượng của Tu La Đảo chủ, tạo ra một vách ngăn hư không, ngăn cản Tu La giới xâm lấn. Sau khi xong việc, Sơn chủ chuẩn bị đi khỏi, Đảo chủ lại thấy vách ngăn hư không kia có vẻ nhàm chán, vì thế suy nghĩ một hồi lâu rồi chém ra một kiếm, gợi lên vạn cơn sóng triều. Hải triều này dâng lên từ mặt biển, kéo dài tới tận chân trời, trông như vô cùng vô tận, không thấy điểm cuối. Sau đó Đảo chủ vỗ vai Sở Sơn Cô năm xưa vẫn là tiểu kiếm đồng, nói: “Tiểu Sở à, sau này ngươi đi lại ở nhân gian, kể lại những truyền thuyết này, phải nói là ta xuất kiếm nâng vạn triều ngăn chặn Tu La luyện ngục, nhớ chưa?”

Sở Sơn Cô chớp mắt: “Thế công lao của sư phụ ta thì sao?”

“Sư phụ ngươi là người rất kín tiếng, không thích người khác nhắc tới tên mình.” Đảo chủ xoa đầu Sở Sơn Cô: “Ngươi đã hiểu chưa?”

Sở Sơn Cô gật đầu: “Hiểu rồi!”

Mười mấy năm sau, Sở Sơn Cô trưởng thành, truyền thuyết về Đảo chủ bắt đầu lưu truyền trong nhân gian.

“Tiểu Sở đúng là đứa trẻ ngoan.” Đảo chủ mỉm cười nói, sau đó quay đầu sang phía nam: “Hình như ta cảm nhận được khí tức của ngươi đang tới gần.”

Quỳ thú đột nhiên rống lớn: “Có người muốn lao ra ngoài Tu La giới!”

“Ồ?” Đảo chủ cau mày, đang định rút kiếm, lại thấy hải triều ngập trời bị một lực lượng đánh văng lên, tiếp đó lực lượng kia tiêu biến, trực tiếp từ trên trời giáng xuống. Nhìn hải triều vô tận hóa thành nước biển, như có cả một đại dương mênh mông rơi xuống, nhấn chìm cả Đảo chủ và Qufy thú vào trong biển rộng.

Quỳ thú rơi vào nước, vung cái đuôi dài, đưa Đảo chủ lao ra khỏi mặt nước. Mái tóc của Đảo chủ bị đánh tả tơi, ướt sũng, rối tung. Hắn lau nước biến trên mặt, mỉm cười: “Ai da, sao đột ngột vật, chật vật quá mức.”

Quỳ thú nổi giận mắng: “Có kẻ định lao ra khỏi Tu La giới, ngươi đừng nói giọng đàn bà ấy với ta.”

Đảo chủ nghe Quỳ thú mắng như vậy càng vui vẻ, đôi mắt híp lại thành cái khe hẹp: “Ai da ai da, mấy thứ trận pháp này chúng ta đâu có tinh thông. Ta đã cầm kiếm trong tay, sẵn sàng động thủ bất cứ lúc nào. Đừng hoảng, đừng sợ.”

Quỳ thú quát: “Kết giới đã bị phá, đám yêu thú Tu La giới sẽ lập tức lao ra, ngươi chỉ có một người một kiếm, ngăn được chắc? Dù sao tới lúc đó ta cũng chạy trước.”

“Ai da ai da, chẳng tin tưởng ta gì cả.” Đảo chủ ngồi xổm xuống, vuốt viết đầu Quỳ thú. “Ta làm được mà. Hơn nữa viên binh của chúng ta cũng tới rồi thôi?”

Sở Sơn Cô hạ xuống bên cạnh Đảo chủ, thi lễ: “Đảo chủ.”

Đảo chủ mỉm cười gật đầu, giơ tay định xoa đầu hắn: “Tiểu Sờ à.”

Sở Sơn Cô nghiêng người né tránh, cười ngại ngùng đáp: “Đảo chủ, ta cũng hơn một ngàn tuổi rồi.”

Đảo chủ lắc đầu xua tay: “Ai da, ai da.”
Bình Luận (0)
Comment