Chương 282: Thiên hạ đại loạn
Chương 282: Thiên hạ đại loạn
Chương 282: Thiên hạ đại loạn
Dịch: Athox
๑ ๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑ ๑
Sở Sơn Cô bước về phía trước, lại nhìn lướt qua một cái: “Bây giờ ta vẫn không thể tin nổi Quan Bạch Phụ lại dám làm ra chuyện này.”
Khóe miệng Tinh Khôi nhướn lên: “Không hổ là trận pháp sư cường đại nhất thế gian hiện giờ, Sở tiên sinh đã đoán ra rồi?”
Sở Sơn Cô khẽ nhíu mày: “Chẳng lẽ thật sự là vậy?”
“Nếu thật sự là vậy, Sở tiên sinh cảm thấy mình có thể ngăn cản mọi chuyện diễn ra hay không?”
“Ta sẽ dốc hết sức mình!” Sở Sơn Cô tung người nhảy lên, biến mất tại chỗ.
Trong Uổng Tử thành, Quỷ Vương đối mặt với thanh kiếm Hoàng Tuyền từ trên trời giáng xuống, tập hợp lực lượng vạn quỷ chống cự, nhưng chỉ thấy vô số u hồn bay ra từ trong cơ thể hắn, tất cả đều bị thanh kiếm Hoàng Tuyền khổng lồ kia hấp thu. Quỷ Vương lạnh lùng quát; “Khán Dần Thành chủ, ngươi luyện hóa thanh kiếm Hoàng Tuyền này, liệu có nghĩ tới nếu ta chết đi, Địa phủ kia lại có ý đồ gì khác, muốn tấn công Khán Dần thành, ngươi có ngăn nổi không?”
Giọng nói của Khán Dần Thành chủ vang lên trên bầu trời: “Chỉ cần không thẹn vơi slươngt âm.”
Còn trong số những người ở bên cạnh quan sát trận chiến, lúc này trên người Hải Thanh Mạc có chân khí màu đen không ngừng trào ra. Thanh kiếm Hoàng Tuyền của Thành chủ có thể tới đây đều là nhờ Thông U chi thuật của gã, mà muốn duy trì Hoàng Tuyền trong cánh cửa hư không kia thì Hải Thanh Mạc phải tiếp tục duy trì thuật pháp này. Nhưng chiêu kiếm của Thành chủ tiêu hao quá nhiều thời gian. thân hình Hải Thanh Mạc run rẩy, bờ môi trắng bệch. Chu Hi chú ý tới thần sắc khác thường của gã, hỏi: “Còn chịu được không?”
Hải Thanh Mạc cười khổ nói: “Ta không phải loại không chịu được còn cố nói là có. Cho nên nói thật thì, ta sắp không chịu được rồi.”
“Nói sớm có phải tốt không.” Hồng Niệm xuất chưởng vỗ lên lưng Hải Thanh Mạc.
Hải Thanh Mạc chỉ cảm thấy niệm lực cường đại từ truyền tới từ lòng bàn tay, thân hình lập tức ấm áp hẳn lên. Gã cười nói: “Cám ơn Hồng Niệm cô nương.”
Hồng Niệm bĩu môi: “Không cần cám ơn ta. Chúng ta muốn sống sót ra ngoài thì chỉ có thể nhờ vào ngươi.”
“Để ta giúp.” Hải Thanh Mạc cũng xuất chưởng đặt lên người Hải Thanh Mạc.
Tiếp đó Nam Môn Thư An, Tích Quy, huynh đệ Vô Thường, mọi người cùng giơ tay, đương nhiên Lý Đào Hoa cũng ngưng tụ niệm lực.
Hải Thanh Mạc thấy trong lòng bàn tay Lý Đào Hoa mang theo hàn khí, vội vàng nói: “Chưởng môn sư muội, đừng đừng đừng. Niệm lực của muội quá lạnh lẽo, ta cần ấm áp một chút.’
“Ấm áp một chút à?” Lý Đào Hoa nhẹ nhàng lật tay, chỉ thấy trong lòng bàn tay như có cánh hoa bay tứ tán, cô vỗ chưởng này lên lưng Hải Thanh Mạc.
Hải Thanh Mạc nghi hoặc nói: “Trước kia kiếm khí của muội luôn giá lạnh mà? Học được kiếm khí ấm áp này từ khi nào? Chẳng lẽ trên Quân Kiến sơn còn có bí tịch?”
“Đúng là trên Quân Kiến sơn có vô số bí tịch, nhưng cái này không phải ta học ở đó, đây là ta tự lĩnh ngộ.” Giọng nói của Lý Đào Hoa cũng có vẻ nghi hoặc.
“Được rồi, tóm lại lợi hại hơn là được. Quân Kiến sơn chúng ta có Quân Kiến Song Hùng, có hi vọng phục hưng rồi!” Hải Thanh Mạc đắc ý nói.
Do mọi người hợp lực, cánh cửa hư không từ Thông U chi thuật cũng dần dần mở rộng, ngoài thanh kiếm Hoàng Tuyền khổng lồ ra còn mấy thanh khẽ gật đầu nhỏ bé bay qua. Quỷ Vương huyễn hóa ra năm phân thân, tiếp tục lao tới.
Tích Quy thấy vậy nói: “Hắn định kéo dài thời gian, đợi tới lúc Thông U chi thuật này tới cực hạn, nếu hắn còn chưa bị Hoàng Tuyền kiếm phong ấn là có thể chuyển bại thànht hắng.’
“Đừng hòng!’ Khán Dần Thành chủ quát lên một tiếng chói tai, chỉ thấy mấy thanh khẽ gật đầu dồn dập giáng xuống, ghim đám phân thân của Quỷ Vương dưới mặt đất.
Quỷ Vương nổi giận: “Ngươi tưởng kẻ địch lớn nhất của ngươi là ta ư? Khán Dần Thành chủ, nếu lần này ngươi liều mình được ăn cả ngã về không, chắc chắn ngươi sẽ phải hối hận.’
“Nực cười.” Khán Dần Thành chủ lại đè thanh cự kiếm Hoàng Tuyền xuống mấy chục trượng.
Bên Hoàng Tuyền, Sở Sơn Cô hạ xuống đất, nhìn Khán Dần Thành chủ đang đâm thanh Hoàng Tuyền kiếm vào hư không, khẽ thở dài: “Không nực cười đâu. Vì hắn nói thật đấy.”
Khán Dần Thành chủ quay đầu lại thấy Sở Sơn Cô, gương mặt lộ vẻ kinh ngạc: “Sở Sơn Cô, ngươi sao ngươi lại tới đây?’
“Vì ta cảm giác được nơi này xuất hiện trận pháp cực âm. Hơn nữa bây giờ ta cũng thấy rồi.” Sở Sơn Cô âm u nói.
Khán Dần Thành chủ nhíu mày nói: “Ngươi nói là Thông U chi thuật?”
“Đúng vậy, tuy trong dòng sông thời gian dài dằng dẵng, pháp thuật này đã thay đôi rất nhiều cái tên. Nhưng có thể mở đường nối giữa Hoàng Tuyền và nơi này, đó là pháp thuật chí âm của Quỷ giới. Còn ờ bên kia...” Sở Sơn Cô chỉ phương bắc: “Trong Thần Đô thành, trận pháp chí dương của nhân gian cũng đang khởi động.”
Khán Dần Thành chủ sửng sốt: “Thiên Long chi trận.”
‘Đúng vậy, tiếp đó sẽ rất nhanh thôi, ta đoán trong Ma giới sẽ khởi động trận pháp chí tà - Cửu Vọng. Trong Tu La giới sẽ có người khởi động trận pháp chí ác - Vô Pháp. Mà trong Thiên giới lại là trận pháp chí thánh - Vạn Thần. Trong ngũ giới, chí âm chí dương chí tà chí ác cùng với chí thánh, cả năm trận cùng mở. Ngươi có biết kết quả sẽ ra sao không?”
Khán Dần Thành chủ im lặng một hồi: “Phong ấn ngũ giới mở lại, thiên hạ đại loạn.”
‘Dương Vân. Năm đó ngũ giới đình chiến, ai nấy lui lại về thế giới của mình, Tứ Phương Thánh Nhân cố thủ cửa vào, nhưng chỉ dựa vào một tờ giấy ước định và bốn vị Thánh nhân, ngăn cách ngũ giới chẳng thể vững chắc. Vì vậy ta và sư phụ bôn ba khắp thế gian, bố trí trấn áp khắp nơi. Thiên môn trên Côn Luân, Vạn Tượng hải triều ở Tu la đảo, Hoàng Tuyền ở Khán Dần thành và Vạn Kiếm đại trận trên Vạn Kiếm sơn. Năm xưa sư phụ từng nói với ta, chỉ có một trường hợp mới có thể loại trừ tất cả kết giới này, đó là trận pháp chí âm chí dương chí tà chí ác và chí thánh đồng thời phát động.” Sở Sơn Cô thở dài một tiếng: “Mà lúc này đây, chuyện đó đã thật sự phát sinh.”
Khán Dần Thành chủ nghi hoặc nói: “Ai bày ra chuyện này?”
“Giáo hoàng của Nam Dạ Thánh giáo, Quan Bạch Phụ.” Sở Sơn Cô âm u nói: “Nhưng có lẽ sau lưng hắn còn có một người càng đáng sợ.”
“Vậy bây giờ nên làm thế nào? Nếu ngừng Thông U chi thuật, Quỷ Vương sẽ giết chết tất cả mọi người trong Hoàng Tuyền.” Khán Dần Thành chủ nói: “Chết dưới tay Quỷ Vương, linh hồn sẽ bị nuốt trọn, vĩnh viễn không thể siêu sinh.”
Sở Sơn Cô nhíu mày nói: “Hi sinh vài người để cứu nhân gian, chẳng lẽ không đáng giá? Khán Dần Thành chủ, ngươi nên thức thời một chút.”
Khán Dần Thành chủ gật đầu nói: “Ta có thể hiểu được.”
Sở Sơn Cô chắp tay nói: “Thành chủ anh minh.’
“Nhiều năm trước, trời sinh dị tượng, nói là tiên nhân hàng thế, nhưng thực tế là Thánh nhân tọa hóa. Ngươi có biết không?” Khán Dần Thành chủ hỏi.
“Đương nhiên ta biết. Tuổi thọ của sư phụ đã tận. Nhưng cuối cùng không tìm ra vị trí Thánh nhân giáng trần, ta cũng phải tra xét rất nhiều năm mới xác nhận chuyện này.” Sở Sơn Cô trả lời.
“Ngươi sai rồi. Sư phụ của ngươi chuyển thế, hơn nữa giờ phút này còn đang ở trong Hoàng Tuyền. Người phát động Thông U chi thuật chính là hắn.” Khán Dần Thành chủ nói.
Sở Sơn Cô cả kinh: “Cái gì?”
“Không sao. Sư phụ ngươi cũng là Thánh nhân một phương, hiểu rõ đại nghĩa, chắc chắn hắn sẽ khẳng khái chịu chết.” Khán Dần Thành chủ bình tĩnh nói.