Loạn Thế Chi Hoa, Thủ Hộ Chi Kiếm (Dịch Full)

Chương 281 - Chương 281: Ngâm Nga Thánh Ca

Chương 281: Ngâm nga thánh ca Chương 281: Ngâm nga thánh ca

Chương 281: Ngâm nga thánh ca

Dịch: Athox

๑ ๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑ ๑

“Xương cốt ngươi như sắp gã không phải vì chiêu kiếm vừa rồi phản ngược.” Chu Hi nói đầy ẩn ý: “Mà vì huyết mạch phượng hoàng trong người ngươi đã thức tỉnh, tiếp theo thân thể ngươi sẽ trải qua quá trình thoát thai hoán cốt, kinh mạch xương cốt đều đúc lại. Cơn đau đó sẽ kéo dài rất lâu.”

Kim Phượng Hàm trầm giọng nói: “Vì sao ngươi biết nhiều như vậy?”

“Ta là đồ đệ của ai? Tọa Vong tiên sinh Sở Sơn Cô, đó là người trải qua cả trận hỗn chiên ngũ giới, có chuyện gì trong thiên hạ mà người không biết. Ông ấy nói mình từng gặp lão tổ mẫu Phượng Hoàng thánh thú của gia tộc nhà ngươi, còn cùng nhau dùng bữa nữa cơ.” Chu Hi nói.

Kim Phượng Hàm sửng sốt: “Thật không?”

“Ai biết thật giả thế nào, dù sao ông ấy cũng nói thế. Được rồi, Kim Ô chi trận đã bị phá, thế thì chỉ còn lại...” Chu Hi xoay người, sau đó thấy một lưỡi đao sắc bén đâm thẳng tới mi tâm mình.

Kim Phượng Hàm gấp rút quát lên một tiếng: “Chu Hi!”

Chu Hi mỉm cười: “Không sao.” Chỉ thấy lưỡi đao này lơ lửng trên không trung, sau đó lại vang lên một tiếng “keng”, lưỡi đao gãy thành hai nửa, rơi trên mặt đất.

Quan Bạch Phụ ở đằng xa nhìn về phía này, khẽ mỉm cười: “Chỉ Xích.’

“Đúng vậy. Chỉ Xích, trận pháp phòng ngự cường đại nhất thế gian, là pháp môn giữ mạng mà sư phụ để riêng cho ta. Sau khi ta phát động trận pháp, tất cả mọi thứ trên thế gian vĩnh viễn cách xa gang tấc. Vốn dĩ khi con kim ô kia rơi xuống, bên phía chúng ta không chuẩn bị gì, ta còn định dùng Chỉ Xích chống lại, để xem phòng ngự của Chỉ Xích mạnh hơn hay thế công của kim ô mạnh hơn.” Chu Hi nhẹ nhàng ngoắc tay với Quan Bạch Phụ: “Nhưng xem ra bây giờ không cần. Ta chỉ cần đánh với ngươi một trận thôi.”

Đoạn Ngôn, Ngọa Hổ và Tiểu Thập Nhất chia ra đứng phía sau Chu Hi. Không lâu trước bọn họ là người của hai phe khác nhau, nhưng bây giờ đã đứng chung một chỗ, có giao tình sinh tử. Tiểu Thập Nhất còn rút kiếm ra che trước người Chu Hi, bộ dạng như hộ vệ.

Ngọa Hổ day day mi tâm, giọng điệu rất bất đắc dĩ: “Tiểu Thập Nhất, ngươi không cần tỏ vẻ trung thành tận tâm sớm vậy đâu, cung đình Thập Nhị Tổng Quản chúng ta bị ngươi làm cho mất hết thể diện rồi.”

Tiểu Thập Nhất lắc đầu nói: “Cung đình Thập Nhị Tổng Quản chúng ta vốn có trách nhiệm bảo vệ hoàng gia!”

“Sư phụ.” Ngọa Hổ chỉ có thể gọi một tiếng.

Đoạn Ngôn nhìn Quan Bạch Phụ ở đằng xa, thần sắc còn căng thẳng hơn vừa rồi.

Ngọa Hổ nghi hoặc nói: “Sư phụ, sao trông ngài căng thẳng thế. Bây giờ Kim Ô chi trận đã bị phá, chỉ còn lại một mình Quan Bạch Phụ thôi, có gì đáng sợ?”

Đoạn Ngôn trầm giọng nói: “Có vẻ không đúng, ta có thể thấy vẻ mặt Quan Bạch Phụ mang nét hưng phấn khó mà kìm nổi?”

“Hưng phấn?” Ngọa Hổ sửng sốt.

Quan Bạch Phụ nhẹ nhàng búng tay, chỉ thấy một luồng sáng trắng lướt qua đỉnh đầu bọn họ.

Chu Hi liếc mắt nhìn sang: “Là Thánh sứ Thần Khởi? Hắn cũng định ra tay?’

Nhưng sau khi ánh sáng trắng lóe lên, không còn động tĩnh nào khác. Ngay lúc mọi người đang buồn bực, đột nhiên có tiếng ngâm nga vang lên từ đằng xa. Chu Hi nhíu mày nói: “Là đám Thánh đồ Thánh giáo?”

๑ ๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑ ๑

Ngoài Khán Dần thành, một bộ trường bạo hạ xuống mặt đất, chính là Sở Sơn Cô. Hắn là một trong Lục Đại Thánh Nhân, trên danh nghĩa là người hộ quốc của Nam Dạ, lần này đột nhiên tới Khán Dần thành, đáng lẽ là đại sự đủ khiến thiên hạ chấn động. Nhưng hôm nay thiên hạ đang phát sinh quá nhiều sự kiện ly kỳ, thế nên hắn xuất hiện cũng có vẻ nhạt như mây gió.

“Tư Vô nhai, Sở Sơn Cô, tới bái kiến Khán Dần Thành chủ.” Sở Sơn Cô nhìn mấy vị Đạo chủ hỗn chiến với đám người Tinh Khôi trên không trung, cao giọng quát.

“Tọa Vong tiên sinh tới!” Chu Đán kinh hãi thốt lên, đang định đi tới nói chuyện lại bị tinh quang của Tinh Khôi xuyên thủng bả vai.

Tinh Khôi nói: “Tọa Vong tiên sinh là Thánh nhân của Nam Dạ chúng ta, ngài ấy cũng tới chỗ này. Xem ra hôm nay Khán Dần thành các ngươi bị hủy diệt là cái chắc rồi!”

Thẩm Trạch lại thầm kinh ngạc, dù sao mấy đời quốc quân trước của Nam Dạ muốn gặp mặt Tọa Vong tiên sinh một lần cũng khó. Hàng năm vị Thánh nhân này chỉ cư ngụ ở Tư Vô nhai, rất ít khi giao tới với nhân gian, sao lại trùng hợp như vậy, hôm nay đột nhiên tới bái kiến Khán Dần thành?

Sở Sơn Cô đứng bên dưới, cung kinh hô một tiếng nhưng không ai đáp lại. Hắn không bhai bên kia đang giao chiến kịch liệt, trong lòng ai cũng có ý xấu, chỉ cảm thấy có vẻ như không ai để ý tới mình, chẳng khác nào bản thân bị cô lập. Cả cuộc đời hắn đây là lần đầu tiên gặp tình cảnh nhưu vậy, chỉ có thể ngại ngùng cười gượng, lặp lại lần nữa: “Tư Vô nhai, Sở Sơn Cô tới bái kiến Khán Dần Thành chủ.’

“Sở tiên sinh, ta...” Chu Đán vừa định mở miệng nhưng lại bị Tinh Khôi xuất chỉ đánh bay. Tinh Khôi hiểu Sở Sơn Cô đến đây chắc chắn là vì phát hiện dị biến trong Khán Dần thành, tuyệt đối không phải tới trợ giúp Thánh giáo. Kế sách hiện giờ chỉ có kéo dài thời gian, tránh không cho bọn họ tiếp xúc.

Sở Sơn Cô bên dưới lắc đầu: “Lâu lắm rồi không đặt chân vào nhân gian, đúng là không để ta vào mắt!” Hắn tung người nhảy lên, bàn tay vung nhẹ, chỉ thấy vô số hàn quang bắn ra từ lòng bàn tay.

Hai bên đang hỗn chiến đều cảm thấy một lực lượng chấn động đánh thẳng về phía mình, lập tức lắc mình tranh né. Chỉ có Tinh Khôi đã đề phòng từ trước, không ngờ còn thi triển một luồng tinh quang chống lại.

Sở Sơn Cô nhíu mày: “Ồ? Ngươi to gan thật đấy.’

Sở Sơn Cô vung ống tay áo, một luồng uy áp cường đại từ trên trời giáng xuống, trực tiếp đè mọi người xuống khoảng đất trống ngoài Khán Dần thành. Sau đó hắn lại giơ ngón tay, luồng tinh quang đang rục rịch lập tức bị đánh tan, Tinh Khôi bị chấn văng lại vài chục bước, quỳ một gối xuống đất, trước ngực đóng băng. Sở Sơn Cô bĩu môi: “Hình như ta biết thân phận của ngươi. Ngươi là đệ tử của Quan Bạch Phụ, tên là Tinh Khôi.”

Tinh Khôi vận niệm lực toàn thân khu trục hàn khí trong người, sắc mặt hắn tái nhợt: “Đúng vậy, Sở Sơn Cô tiên sinh từng nghe tới tên ta, là vinh hạnh của ta.”

Sở Sơn Cô thở dài một tiếng: “Ài, ta cũng không muốn nghe, nhưng tên đồ đệ của ta rất căm ghét ngươi, thường xuyên nhắc tới tên ngươi với ta. Hắn căm ghét ngươi, ta cũng không muốn nói chuyện với ngươi. Chu Đán, đã lâu rồi chúng ta không gặp mặt.”

Chu Đán vội vàng cúi người hành lễ; “Năm xưa từ biệt ở Tư Vô nhai, tới giờ đã hơn trăm năm.”

“Tu vi của ngươi vẫn giậm chân tại chỗ, đối thủ như vậy, ngươi không đánh nổi.” Sở Sơn Cô lắc đầu nói: “Thành chủ quá say mê trấn thủ Hoàng Tuyền, không chịu dạy dỗ đồ đệ của mình.”

Chu Đán trả lời: “Là do thiên phú của chúng ta không tốt, không trách Thành chủ.”

“Được rồi. Không hàn huyên với các ngươi nữa. Đệ tử của Giáo hoàng xuất hiện ở đây càng chúng minh suy đoán của ta. Các ngươi cứ đánh tiếp đi, ta không muốn quản chuyện nơi này. Ta muốn tới gặp Thành chủ, Chu Đán, ta có thể vào Khán Dần thành không?”

Tuy thực lực của vị Thánh nhân này rất cường đại, tính cách cũng rất kiêu ngạo, nhưng phương diện làm người đúng là rất có lễ tiết.

Người trong Khán Dần thành chưa đồng ý cho hắn vào, hắn cũng không bước vào thành một bước.

Chu Đán nghiêng người tránh đường: “Sở tiên sinh, mời!”
Bình Luận (0)
Comment