Chương 280: Phượng minh cửu thiên
Chương 280: Phượng minh cửu thiên
Chương 280: Phượng minh cửu thiên
Dịch: Athox
๑ ๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑ ๑
Quan Bạch Phụ mỉm cười, nhẹ nhàng nói: “Ngươi đã theo ta rất nhiều năm rồi nhỉ. Ta vẫn luôn cảm thấy trong ba đồ đệ chỉ có ngươi là thân thiết với ta.”
Lôi Hồng nhíu mày nói: “Ta cũng từng cho rằng mình và Giáo hoàng đại nhân rất thân thiết. Nhưng mãi về sau ta mới phát hiện ra, thật ra Giáo hoàng đại nhân là người hoàn toàn trái ngược với ta, ngài cực kỳ căm ghét nhân gian này. Cái ngài gọi là tái khởi động, chẳng qua là muốn hủy diệt mọi thứ mà thôi. Nhưng ta không mong muốn điều này.”
“Không mong muốn ư?” Quan Bạch Phụ lẩm bẩm: “Nhưng khi ta phát hiện ra ngươi, ngươi đã rất tuyệt vọng về tẹa này. Ta vốn tưởng rằng ngươi cũng muốn để nhân gian này tái khởi động trong hỗn loạn.”
Lôi Hồng lắc đầu nói: “Khi gặp Giáo hoàng đúng là ta đang trọng thương, cái chết đã cận kề. Nhưng ta vẫn rất yêu quý thế gian này. Nhớ lại khi còn nhỏ, ta ở trong một thôn trang rất đẹp. Gian nhà của chúng ta rất nhỏ nhưng có một khoảng sân không tệ, phụ thân trồng mấy loại hoa không biết tên trong đó. Ta ở căn phòng bên mé, trước cửa có một con đường lát đá sỏi, bên trên treo dây nho. Tới mùa nho có quả, ta luôn nhảy nhót hái quả, nhưng năm nào cũng rất chua. Phụ thân luôn nói sang năm sẽ ngọt.”
Quan Bạch Phụ gật đầu nói: “Từng nghe ngươi kể chuyện này rồi. Sao đột nhiên kể lại vào lúc này?”
Lôi Hồng cười khổ nói: “Vì nếu Giáo hoàng đoạt được thiên hạ này, thế thì thôn xóm nho nhỏ kia cũng chẳng còn tồn tại. Mười ba tuổi ta được vị sư phụ dạy ta tu hành đưa từ thôn ra ngoài. Hắn phá hủy một phần ký ức của ta, ta không tìm được đường về nhà. Nhưng ta không muốn thôn xóm kia bị hủy diệt, tuy có lẽ cả đời này ta cũng không có cơ hội trở về.”
“Đây là lý do ngươi phản bội ta?” Quan Bạch Phụ hỏi.
Lôi Hồng mỉm cười: “Ta không pháp bảo ngươi. Xưa nay ta luôn làm theo nội tâm của mình.”
“Hóa ra là thế..” Quan Bạch Phụ cúi đầu nhìn lưỡi dao bên hông, đột nhiên âm u hỏi: “Ngươi có thấy đau không?’
Lôi Hồng sửng sốt: “Ta thấy... đau ư?” Nói xong câu đó hắn cả kinh, cảm thấy trước mắt choáng váng, khi cảnh tượng trước mặt rõ ràng, Quan Bạch Phụ vẫn hoàn hảo không tổn hại gì đứng trước mặt hắn, mà trong tay Quan Bạch Phụ đang cầm một con dao, dâm vào bên hông Lôi Hồng.
“Đây là...” Lôi Hồng lùi lại vài bước, ngã lăn dưới đất, nhìn máu tươi không ngừng phun ra bên hông, hắn nhíu mày nói: “Rõ ràng vừa rồi ta đâm trúng ngươi mà.”
“Thằng bé ngốc nghếch.” Quan Bạch Phụ đi tới trước mặt Lôi Hồng, khẽ cúi người, lắc đầu nói: “Ngươi vẫn chưa biết chênh lệch giữa chúng ta lớn đến mức nào. Cho dù là Tinh Khôi và Thần Khởi cách ta chỉ gang tấc cũng không cách nào đánh lén ta. Đây là chênh lệch tuyệt đối về cảnh giới giữa chúng ta.”
“Chết tiệt.” Trong lòng bàn tay Lôi Hồng ngưng tụ một luồng hàn khí, vuốt qua bên hông một cái, tạm thời ngăn máu tươi phun ra. Nhưng Quan Bạch Phụ chỉ búng nhẹ ngón trỏ, miệng vết thương lại nứt toác. Hắn âm u nói: “Ta sẽ không giết ngươi, đó là trừng phạt ngươi. Hi vọng ngươi có thể cảm nhận nỗi đau trong giờ phút này, am tâm cùng ta xem trận quyết đấu bên trên. Người thật sự thay đổi được kết quả của trận chiến lần này chưa bao giờ là ngươi với ta.”
Đoạn Ngôn ở đằng xa trầm giọng nói: “Giáo hoàng, rốt cuộc ngươi đang chờ cái gì?”
“Sau khi bát long đằng không, chắc sẽ là phượng minh cửu thiên!” Quan Bạch Phụ đột nhiên cất cao giọng nói.
Giờ phút này Chu Hi trên không trung đã dần dần kiệt sức, thế công hung hãn của tám con Thiên Long bỗng sa sút, bị con kim ô cụt cánh kia đập lên đầu rồng. Thiên Long gào thét phẫn nộ, hào quang màu tìm trên thân rồng cũng ảm đạm đi vài phần. Chu Hi lạnh lùng nói: “Đến lúc rồi.’
Cuối cùng Kim Phượng Hàm cũng mở mắt ra, thân hình của hắn chậm rãi bồng bềnh lên không trung, phượng hoàng dưới chân khẽ cúi người, như không dám đối diện với uy thế trên người Hải Thanh Mạc lúc này.
“Huyết mạch phượng hoàng, sau mấy trăm năm cuối cùng Kim gia cũng có người thức tỉnh.” Quan Bạch Phụ gật đầu nói: “Không tệ.”
Đoạn Ngôn nhíu mày nói: “Giọng điệu của Giáo hoàng cứ như người ngoài cuộc vậy.”
Quan Bạch Phụ trả lời: “Dù sao ta cũng chưa bao giờ là người trong cuộc.”
Kim Phượng Hàm đột nhiên rút trường kiếm ra, chỉ thấy một luồng kim quang lóe lên, tiếp đó là tiếng ngâm đinh tai nhức óc, một luồng kiếm khí cuồn cuộn mạnh mẽ bá đạo phóng lên cao. Kiếm khí xông thẳng lên trời, dần dần hóa thành hình một con hỏa phượng, trực tiếp lướt qua bên cạnh Chu Hi.
Chu Hi nhẹ nhàng thở phào: “Cuối cùng cũng kịp.”
Luồng kiếm khí phượng hoàng kia đánh trúng bụng kim ô, tiếp đó thân hình Thiên Long lượn vài vòng, trực tiếp quấn quanh con kim ô vừa trúng đòn đau.
Chu Hi ngoắc ngón tay, sắc nghiêm nghị: “Long Khốn, toái. Kim Phượng Hàm, lại thêm một kiếm!”
Kim Phượng Hàm vừa thi triển chiêu kiếm phượng minh xong, đã trở lại trên lưng phượng hoàng, bộ kim y tỏa ra hào quang cực kỳ loá mắt, trường kiếm trên tay cũng rực rỡ hơn hẳn lúc thường. Chiêu kiếm vừa rồi hắn đã thành công bước lên Thiên Bệ cảnh, nhưng nó cũng khiến hắn tiêu hao toàn bộ sức lực. Giờ phút này hắn chỉ cảm thấy bên tai là tiếng sấm đinh tai nhức óc, tiếng ác quỷ gào thét thê lương, tiếng long ngâm phượng minh vang vọng, nhưng giữa vô số âm thanh đó hắn vẫn nghe được một câu: “Kim Phượng Hàm, lại thêm một kiếm!”
Kim Phượng Hàm cười khổ một tiếng, lại thêm một kiếm, nào dễ dàng nhưu vậy? Chỉ riêng chiêu kiếm vừa rồi đã rút sạch sức lực của hắn, lại thêm một kiếm, chẳng phải một kiếm thăng thiên à? Thôi cũng được ~ thế thì, nhất kiếm thăng thiên! Hắn nổi giận gầm lên một tiếng, lại nâng thanh kim kiếm trong tay chém mạnh lên trời.
Kim kiếm đứt lìa, chớp mắt đã tan thành tro bụi.
Nhưng kiếm khí hùng hồn còn hơn cả lúc vừa rồi.
“Chiêu kiếm mỹ lệ lắm, Kim Phượng Hàm.” Chu Hi nói đầy ẩn ý.
Chỉ thấy chiêu kiếm này trực tiếp chém thân thể kim ô thành hai nửa, pháp tướng Thiên Long nhẹ nhàng đảo qua, đánh con kim ô kia thành vô số kim quang. Thiên Long cúi đầu nói: “Không ngờ huyết mạch phượng hoàng còn lưu lại tại nhân gian.”
“Cũng coi là cố nhân.” Chu Hi cười nói.
“Đều là tù nhân bị nhốt ở nhân gian. Hoàng đế Chu gia, đã diệt xong kim ô, Thiên Long chi trận cũng cạn linh khí, chúng ta phải đi đây.” Thiên Long trầm giọng nói.
Chu Hi gật đầu: “Nếu có duyên, tám trăm năm sau sẽ gặp lại.”
Thân hình Thiên Long chậm rãi tiêu tán: “Tám trăm năm sau ngươi có còn ở nhân gian không?’
Chu Hi ngạo nghễ nói: “Đương nhiên rồi, đến lúc đó ta sẽ là chủ nhân của cả thiên hạ.”
“Được. Vậy chờ đến tám trăm năm sau, khi ngươi thống trị nhân gian này.” Pháp tướng Thiên Long hoàn toàn biến mất.
Chu Hi nhẹ nhàng phất ống tay áo một cái, hạ xuống bên cạnh Kim Phượng Hàm. Giờ phút này chín con kim ô đều đã bị diệt sạch, cuối cùng nhiệt độ trong Thần Đô thành cũng khôi phục như lúc bình thường. Chu Hi vỗ vai Kim Phượng Hàm: “Chiêu kiếm vừa rồi, đúng là không tệ.”
Thân hình Kim Phượng Hàm lảo đảo, suýt chút nữa ngã nhào: “Đừng động vào ta. Ta cảm giác xương cốt trên người như sắp đứt lìa.”