Chương 279: Thích cố sức
Chương 279: Thích cố sức
Chương 279: Thích cố sức
Dịch: Athox
๑ ๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑ ๑
Tám con Thiên Long đồng thời ngẩng đầu nhìn lên con kim ô thứ chín, trên người đồng thời dâng lên áng mây màu tím.
Thiên Long phía đông nam giọng điệu chán chường, mắng mỏ: “Kim Ô chi trận này bố trí bao nhiêu năm mà nuôi được một con lớn như vậy? Con này mà rơi xuống thì toàn bộ tòa thành sẽ bị san bằng. Người bố trí Kim Ô chi trận này có mối huyết hải thâm thù với Nam Dạ hay sao?’
“Ai bố trí Kim Ô chi trận?” Thiên Long phương đông trầm giọng nói.
Chu Hi chỉ Quan Bạch Phụ đằng xa: “Chính là cái tên đang đánh nhau với người tóc trắng đằng kia kìa. Trông như một trung niên nho nhã đúng không? Thực tế thì lòng dạ tên này cực kỳ âm độc, hành động cực kỳ tàn nhẫn. Kim Ô chi trận này được bố trí mấy trăm năm! Ngươi nói xem có tàn nhẫn không?”
“Đừng nhiều lời nữa, Hoàng đế Nam Dạ.” Thiên Long phương đông mở miệng nói: “Không có huyết mạch họ Chu thì không thể gọi chúng ta ra, chắc ngươi là một trận pháp sư cực kỳ lợi hại đúng vậy. Ngươi theo học của ai?”
“Tọa Vong tiên sinh, Sở Sơn Cô.” Chu Hi hô lên cái tên kinh thiên động địa này.
Thiên Long phương đông lại sửng sốt, sau đó nói: “Chắc là cường giả xuất hiện về sau, ta chưa từng nghe tới cái tên này.’
Thiên Long phía đông nam lại cười nói: “Đại ca, chúng ta từng gặp hắn rồi.”
“Ồ? Ở đâu?” Thiên Long phương đông hỏi.
“Năm xưa chúng ta theo Chu Liệt đi gặp vị đại sư trận pháp kia, hắn sau vị đó có một đứa trẻ. Vị đại sư đó nói đứa trẻ này xuất thân từ đất Sở, là cô nhi nhặt được trong núi, cho nên đặt tên là Sở Sơn Cô, coi là đồ đệ của hắn.” Thiên Long phía đông nam tiếp tục nói: “Sau này vị đại sư trận pháp phong ấn Ma giới, được thế nhân tôn là Sơn chủ.”
Đây là lần đầu tiên Chu Hi nghe được chuyện này, lông mày hơi nhíu lại: “Cái gì? Sư phụ ta là đồ đệ của Sơn chủ?’
“Hóa ra là thế. Được rồi, không nói chuyện này.” Thiên Long phương đông trầm giọng nói: “Ngươi là đại sư trận pháp, thế thì chắc ngươi cũng biết Bát Đại Thiên Long chúng ta có thể phát huy được bao nhiêu phần thực lực hoàn toàn dựa theo trình độ của ngươi về mặt trận pháp. Nếu là đồ đệ của Sơn chủ đích thân tới chắc có thể phát huy được mười thành. Ngươi thì sao?’
Chu Hi nhíu mày suy tư trong chốc lát: “Ta luôn là người rất kiêu ngạo.”
“Hả?” Thiên Long cúi đầu.
Chu Hi thở dài nói: “Nhưng tới bước này rồi, ta chỉ có thể đưa ra đáp án ổn thỏa nhất. Năm thành, chỉ có năm thành.”
Thiên Long ngẩng đầu nhìn thoáng qua, thế rơi của con kim ô thứ chín thong thả nhưng hùng hồn, toàn bộ Thần Đô thành đã không có Diệt Sát chi trận che chở, nước trong hồ đã bắt đầu bốc hơi, có một số nơi đã xuất hiện lửa cháy. Thiên Long chậm rãi nói: “Không đủ.’
“Ta biết năm thành không đủ. Nhưng ta có người hỗ trợ.” Chu Hi vung tay phải, niệm lực toàn thân phun trào như thủy triều, mái tóc bạc và bộ áo đỏ cùng múa lượn theo làn gió, hoàn toàn không còn vẻ chật vật sa sút lúc vừa rồi, lại trở lại thành Hoàng trưởng tử điện hạ kiêu ngạo không sợ trời không sợ đất. Sau đó hắn bay lên trời, bay thẳng về phía con kim ô kia.
Thiên Long phía đông nam cảm khái nói: “Lão đại, ta như thấy bóng dáng Chu Liệt trên người tên kia.”
“Đúng vậy, tên đó cũng mặc áo đỏ, cũng kiêu ngạo, cũng cường đại!” Thiên Long phương đông đột nhiên vung đuôi rồng, bay lên bầu trời theo Chu Hi.
“Long hành đạp giáng khí, thiên bán ngữ tương văn.” Chu Hi cao giọng ngâm thơ cổ: “Hỗn độn nghi sơ phán, hồng hoang nhược thủy phân.” Chỉ trong giây lát bộ áo đỏ của hắn đã lao tới trước mặt kim ô. Hắn rút trường kiếm bên hông ra, trên thân kiếm óng ánh sắc đỏ.
Tám con Thiên Long bay phía sau, xoay quanh không trung, pháp tướng từ từ dung hợp, cuối cùng tám con Thiên Long hợp thể thành một pháp tướng cự long thân hình tương đương với kim ô. Phía trên pháp tướng Thiên Long có ánh sáng tím lưu chuyển, trong mắt rồng có ngọn lửa rực cháy.
“Dĩ tiếu si nhi chấp phàm thiết.” Chu Hi nhẹ nhàng vuốt trường kiếm lên bàn tay mình: “Khu vân giá vụ nại hà chi.” Tiếp đó hắn vung thanh kiếm lên.
Sau khi hắn vung kiếm, pháp tướng Thiên Long trực tiếp lao lên theo lưỡi kiếm, cắn thẳng vào cổ con kim ô tiếp đó kéo mạnh lên trời, không ngờ lại tạm thời ngăn cản thế rơi của con kim ô kia lại. Con kim ô kia bị quăng đi nhưng không phát ra tiếng kêu khóc nào, chỉ lẳng lặng lao tới. Thế công của pháp tướng Thiên Long không hề yếu bớt, tiếp tục tấn công con kim ô kia như điên như dại.
Chu Hi lơ lửng trên không trung vẫn tiếp tục duy trì tư thế vung kiếm nhưng sắc mặt đã càng ngày càng tái nhợt. Pháp tướng Thiên Long kia cứ tấn công một lần, tuy đều thể hiện thực lực chân thật của Thiên Long thời thượng cổ, nhưng đều dựa vào Chu Hi phát động Thiên Long chi trận. Hắn lắc đầu cười: “Nếu không phải tự mình cảm thụ, ta thật sự không biết trên đời này còn có cảm giác đau đớn đến vậy. Chết mất thôi! A! Đau quá đi mất!”
Tuy ngoài miệng Chu Hi cảm khái như vậy nhưng thế công của pháp tướng Thiên Long hoàn toàn không giảm bớt, ngược lại càng đánh càng hung hãn, cuối cùng không ngờ Thiên Long cắn vào nửa bên cánh, kéo mạnh sang bên, trực tiếp xé rách cánh phải của con kim ô. Cái cái rời thân thể rơi xuống dưới, mắt thấy sắp đập vào Thần Đô thành, Thiên Long lại vung đuôi đánh tan nửa bên cánh thành kim quang. Thiên Long trầm giọng nói: “Thằng nhóc, ngươi khiêm tốn rồi. Giờ phút này ta đã dùng được ít nhất bảy thành thực lực, đã vượt qua tưởng tượng của ta rồi. Chu Liệt ở tuổi của ngươi cũng chỉ như vậy thôi.”
“Có thể được xếp ngang hàng với tổ tiên, đúng là chuyện đáng kiêu hãnh.” Sắc mặt Chu Hi dần trở nên điên cuồng, con ngươi của hắn mở to, nhêhcs miệng cười nói: “Nhưng chỉ xếp ngang hàng với tổ tiên không đủ khiến ta thỏa mãn, dù sao ta cũng sẽ trở thành chủ nhân của thiên hạ này! Chứ không phải chỉ là Hoàng đế Nam Dạ!”
Nói xong trường kiếm trước mặt Chu Hi bỗng hóa thành mấy chục ánh kiếm, theo kiếm chỉ của Chu Hi phát động, mấy chục ánh kiếm bay lên, tất cả đều đánh vào thân hình kim ô kia.
Thiên Long thoáng kinh ngạc: “Ồ? Không ngờ ngươi phát động Thiên Long chi trận mà còn có thể sử dụng kiếm thế. Thằng nhóc, đừng cố sức!”
“Cố sức ư?” Chu Hi mỉm cười: “Nhưng ta luôn thích cố sức như vậy đấy.”
Trong hoàng cung, Quan Bạch Phụ mượn thế lui lại hơn mười trượng, ngẩng đầu nhìn trận chiến trên không trung, lông mày nhíu chặt lại: “Năm xưa khi lựa chọn Hoàng trưởng tử, ta cũng từng nghĩ tới một chuyện.
Lôi Hồng ở bên cạnh hỏi: “Giáo hoàng nghĩ tới điều gì?”
“Ta nghĩ, hắn cường đại và kiêu ngạo như vậy, hơn nữa thích khiêu chiến cực hạn của mọi người, đối với chúng ta mà nói rốt cuộc là chuyện tốt hay chuyện xấu?” Quan Bạch Phụ âm u hỏi.
“Vậy Giáo hoàng đã có đáp án chưa?” Lôi Hồng hỏi.
Quan Bạch Phụ gật đầu đáp: “Là chuyện tốt, vì hắn làm mọi thứ đều trở nên hoàn hảo không có sai sót gì>”
‘Thật ư?” Lôi Hồng đột nhiên bám lấy bên cạnh Quan Bạch Phụ, cắm lưỡi dao đầy bùa chú vào thiên phú Quan Bạch Phụ, tiếp đó nhẹ nhàng lui lại.
Sắc mặt Quan Bạch Phụ cứng đờ, lạnh lùng nói: “Ngươi... cũng là thủ hạ của Chu Hi?”
“Chu Hi, là chủ soái của ta.” Lôi Hồng cười nói.