Chương 278: Thiên Long xuất trận
Chương 278: Thiên Long xuất trận
Chương 278: Thiên Long xuất trận
Dịch: Athox
๑ ๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑ ๑
Quái điểu nhìn theo phía nam, tròng mắt bỗng hóa thành màu trắng toát, sau đó đảo một vòng quanh hốc mắt, cuối cùng nói: “Nơi đó có Thành chủ trấn thủ, ngươi lo lắng cái gì? Đúng là có quỷ khí lan tràn nhưng không đáng ngại.”
“Không phải, nơi đó lại xuất hiện một trận pháp.” Sở Sơn Cô trầm giọng nói: “Ta đột nhiên cảm thấy có lẽ đây là một âm mưu vượt ngoài tưởng tượng của chúng ta. Ngươi tới giúp Chu Hi đánh lui kẻ địch trước đã, ta tới Khán Dần thành một chuyến.’
“Được rồi.” Quái điểu kia ngẩng đầu lên trời kêu to một tiếng, sau đó hóa thành một vệt đen tiêu tán.
Sở Sơn Cô lại bay thẳng về phía trước vài bước, rơi từ trên Tư Vô nhai xuống.
๑ ๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑ ๑
Trong Thần Đô thành, sau khi Ngọa Hổ và Tiểu Thập Nhất lao lên, con kim ô thứ tám lại bị đẩy lên một chút. Nhưng con kim ô thứ chín đã càng lúc càng gần, Ngọa Hổ cất cao giọng nói: “Tiểu Thập Nhất, chúng ta không trốn thật sao? Cho dù chặn được con này, nhưng con tiếp theo thì sao?”
Tiểu Thập Nhất trả lời: “Điện hạ đã nói, con tiếp theo cứ giao cho người là được.”
“Ngươi tin hắn nói linh tinh à? Hoàng tộc họ Chu, chắc chắn hắn sẽ lừa ngươi.” Ngọa Hổ mắng.
Chu Hi đứng bên dưới vẫn đang chịu đựng đau dớn do bị tám con Thiên Long thôn tính niệm lực, ngã xuống dưới đất, đầu đầy gân xanh. Hắn quát: “Sư phụ, con biết người đã xem cả nửa ngày rồi, không thể giúp chút à?”
Giọng nói vừa vang lên, chỉ thấy con quái điểu màu đen đột nhiên xé gió bay tới, không chút lễ phép đứng trên đỉnh đầu Chu Hi. Con quái điểu kêu cạc cạc vài tiếng: “Tiểu Chu Hi, sao ngươi chật vật thế?’
Chu Hi cười khổ nói: “Sao lại là ngươi?”
Quái điểu kêu lên: “Sao nào? Ngươi muốn sư phụ ngươi đích thân tới Thần Đô thành à? Ông ấy có chuyện quan trọng hơn cần làm.”
“Chuyện gì còn quan trọng hơn tình thế trước mắt?” Chu Hi hỏi ngược lại.
Quái điểu trả lời: “Cái này thì ta cũng không biết. Nói tóm lại ông ấy có vẻ rất lo lắng.”
“Thôi được rồi. Ngươi giải quyết hai con kim ô trên đầu giúp ta.” Chu Hi sức cùng lực kiệt nói.
Quái điểu lại kêu cạc cạc vài tiếng: “Ta mà có năng lực lớn đến vậy đã chẳng phải nghe các ngươi sai khiến. Ta cùng lắm chỉ giúp đám người tu hành đó giải quyết con kim ô thứ nhất thôi, con tiếp hteo ngươi phải tự nghĩ cách.”
“Đồng ý!” Chu Hi lạnh lùng nói.
“Đi.” Quái điểu kia vỗ cánh phịch một cái rồi lao lên bên trên, trong lúc phi hành quái điểu cũng không ngừng biến lớn.
Ngọa Hổ cúi đầu nhìn thoáng qua, nổi giận mắng: “Sao lại thành trước sau giáp công thế này?”
Nhưng ngay lúc quái điểu kia sắp va vào họ lại đột nhiên biến thành một luồng hư ảnh, lướt qua thân hình đám người tu hành, sau đó trực tiếp dung hợp với thân thể kim ô kia. Trên kim quang của kim ô đột nhiên lóe lên một luồng sáng đen, toàn bộ thân hình đau đớn vặn vẹo. Cuối cùng con kim ô nói thành tiếng người: “Bây giờ thi triển thủ đoạn công kích mạnh nhất của các ngươi đánh ta đi, đừng lưu thủ.”
Ngọa Hổ cả kinh: “Đây là Kính Điểu của Tọa Vong tiên sinh.”
Tiểu Thập Nhất nghi hoặc nói: “Kính Điểu là gì?’
“Đây là lúc nói chuyện phiếm à?” Quái điểu bám lên kim ô nổi giận mắng: “Con trên kia ta không đỡ được đâu.”
“Bạch Phát Tam Thiên Trượng!” Ngọa Hổ gầm lên một tiếng, thi triển tuyệt kỹ độc môn của sư phụ mình.
Tiểu Thập Nhất cả kinh nói: “Sở huynh, sao huynh cũng biết, sao nãy không dùng?”
“Mẹ nó, vừa rồi còn không dùng còn lui lại được, giờ không dùng chỉ có chết thôi!” Ngọa Hổ nổi giận mắng: “Xuất kiếm đi!”
Vừa rồi Tiểu Thập Nhất đã tiêu hao phân nửa sức lực, giờ phút này chỉ có thể dốc toàn bộ niệm lực trên người chém ra một kiếm. Những người tu hành còn lại hoặc hô mưa gọi gió, hoặc đốt hỏa ngưng băng, dốc toàn bộ sát chiêu lên người kim ô.
Còn kim ô kia kêu rên một tiếng, bóng đen bám trên đó bỗng co lại. Chỉ nghe “rầm” một tiếng, thân thể kim ô hóa thành luồng kim quang tiêu tán, niệm lực cường đại đánh thẳng xuống khiến đám người tu hành trên không trung rơi rụng. Ngọa Hổ kéo Tiểu Thập Nhất đã kiệt sức ngừng lại giữa không trung, ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy bóng đen khi nãy lại ngưng tụ thành con quái điểu nho nhỏ màu đen.
Quái điểu hạ xuống, lướt qua người bọn họ, miệng vẫn hùng hùng hổ hổ: “Nhìn cái gì mà nhìn? Các ngươi có đánh thắng được con bên trên không? Mau mau tìm chỗ trốn đi.”
Chu Hi vui mừng nói: “Làm không tệ. A Kính.”
Quái điểu bay lượn trên đỉnh đầu hắn, không hạ xuống, bất mãn trả lời: “Không biết vai vế gì cả, ngươi được gọi A Kính à?”
“Có được gọi hay không cũng cám ơn. Còn lại cứ giáo cho ta.” Giọng nói của Chu Hi bỗng trở nên rất bình tĩnh.
Quái điểu lại bật cười: “Hiếm khi nghe thấy giọng điệu này của ngươi, sao nào? Quyết tâm chịu chết rồi?”
“Đương nhiên là không. Ta là Chu Hi, chỉ biết thắng, mà phải thắng tới tận cùng. Ta sẽ là chủ nhân của toàn bộ thiên hạ, làm sao lại chết ở đây được?” Chu Hi ngẩng đầu lên nói: “Bát Đại Thiên Long, lên!”
Chỉ thấy tám pháp tướng Thiên Long canh gác tám nơi xung quanh Thần Đô đột nhiên hóa lớn gấp mấy chục lần. Chúng cúi đầu nhìn theo hướng giọng nói, Thiên Long phương đông hỏi: “Là ngươi đánh thức chúng ta?”
“Không khỏi.” Chu Hi ngạo nghễ nói: “Ta là Chu Hi, quốc chủ của Nam Dạ quốc hiện tại!”
“Nam Dạ quốc chủ mà trẻ tuổi như vậy sao?” Thiên Long phương tây có vẻ nghi ngờ.
Còn Thiên Long phương nam lại ngắt lời: “Trẻ tuổi à? Năm xưa Chu Liệt tự lập làm vương chinh phạt thiên hạ, có vẻ còn trẻ hơn người này vài tuổi.”
“Tổ tiên mười bảy tuổi tự lập làm vương, đúng là trẻ hơn ta một chút. Nhưng dù sao trên ta cũng có một ông già, làm Hoàng đế cũng phải có thứ tự trước sau.” Chu Hi mỉm cười đáp.
Thiên Long phương bắc vặn người, trực tiếp thò đầu tới cạnh hoàng cung, râu rồng lắc lư một chút: “Không đúng, phía này còn có một luồng long khí mờ nhạt hơn ta. Người này lớn tuổi hơn ngươi, là ngươi mưu quyền soán vị à?”
“Đó là phụ thân của ta, giờ phút này đang trọng thương hôn miệng. Nhưng không phải do ta làm.” Chu Hi trả lời.
Thiên Long phía đông nam lại cười ha hả: “Mưu quyền soán vị cũng có sao? Chỉ cần người thắng lợi cuối cùng là ngươi, chúng ta cũng chấp nhận Hoàng đế nhà ngươi.”
Thiên Long phía tây nam lại bất mãn nói: “Ngươi nói như kiểu Thiên Long chúng ta không có nguyên tắc gì.”
“Chẳng lẽ không phải ư?” Thiên Long phía tây bắc âm u nói.
“Được rồi đừng nói nữa.” Giọng điệu của Thiên Long phía đông bắc có vẻ nóng nảy nhất, cao giọng ngắt lời đám Thiên Long khác. Hắn ngẩng đầu lên: “Người trẻ tuổi này gọi chúng ta tới chắc chắn không phải để nghe chúng ta cãi nhau.’
“Tám trăm năm linh khí tẩm bổ mới có thể chứng kiến nhân gian một lần nữa, đương nhiên cũng phải nói thêm mấy câu với con cháu họ Chu này. Chẳng qua vừa ngẩng đầu là thấy cái kia.” Thiên Long phương đông có vẻ là người đứng đầu Bát Đại Thiên Long, mỗi khi hắn mở miệng nói chuyện là bảy con Thiên Long còn lại im lặng.
“Là kim ô, hơn nữa còn là con thứ chín.” Chu Hi cười nói.